"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con Ai còn mẹ xin đừng làm Mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con” Sinh con vất vả mới càng thấm thía hơn từng câu từng chữ trong bài ca trên. Vậy là 6 tháng ở ngoại đã kết thúc, mẹ con mình phải xa ngoại để đến với mảnh đất Đà Nẵng thân yêu rồi. Phải xa nơi chôn rau cốt rốn, nơi đã nuôi dưỡng ký ức tuổi thơ của mẹ, xa cái nơi con đã cất tiếng khóc chào đời, nơi con đã gắn bó suốt hơn 5 tháng vừa qua. Người ta nói ở cữ nhà ngoại là liều thuốc an thần, là thức uống lợi sữa nhất. Đúng vậy, cũng nhờ có ngoại mà mẹ luôn đủ sữa cho con bú, ngoại tìm hiểu xem cái gì tốt lợi sữa để mua về cho mẹ ăn, mẹ uống cho sữa mát, cho mẹ mập, con khoẻ. Ở với ngoại mẹ chẳng phải làm gì, chỉ mỗi việc cho con bú và chơi với con. Ngoại bảo mẹ rằng ở với ngoại thì cố gắng sướng được ngày nào hay ngày đó, mọi việc hãy để ngoại lo. Ko lo nghỉ ngơi là về già khổ lắm. Nhiều lúc thấy ngoại bận bịu công việc, ốm đau, mẹ tranh thủ lúc con ngủ giặt đống tã lót, áo quần cho con thế mà về cũng bị ngoại la. Cả gia đình hạnh phúc lắm từ khi có con. Căn phòng kia luôn ngập tràn tiếng cười. Căn phòng kia luôn ngập tràn hơi ấm của mẹ con mình. Xa Ngoại mẹ cũng nhớ cái căn phòng này lắm. Con đi rồi căn phòng sẽ lại gọn gàng như xưa, sẽ không còn ngổn ngang những tã, khăn, gối chặn, hay những đồ chơi của con nữa. Sẽ không còn tiếng con reo hò, bi bô mỗi ngày. Ngoại sẽ nhớ lắm mỗi lần đi chợ về, con lại hớn hở, mừng vui khi ngoại gọi “Đô ơi”. Rồi ngoại sẽ chảy nước mắt mỗi lần nhìn vào căn phòng vắng tiếng của con. Mỗi ngày nhìn Ngoại và con quấn quýt bên nhau, nhìn ngoại và cháu vui vẻ mà mẹ không nỡ...Con thích nhất được ngoại bế, được vui cùng ngoại mà. Ngoại sẽ nhớ lắm mỗi lần tắm cho con. Con thích tắm lắm nên ngoại cũng thích được tắm cho con. Ngoại sẽ nhớ con lắm mỗi khi thấy mấy đứa cháu ngoại nhà hàng xóm, chiều chiều ngồi trên xe đẩy đi chơi. Mẹ sợ ngoại sẽ khóc lắm mỗi lúc ngoại nhớ con. Giờ đây con phải tập làm quen với một môi trường mới, học thêm nhiều kỹ năng mới. Không còn yên bình như ở quê, không còn những buổi chiều ngoại bế con đi ngắm những cánh đồng xanh bát ngát, ngắm các cô cậu học trò chiều chiều đá bóng trước sân nhà ngoại nữa. Ngoại à, chúng con sẽ thường xuyên về thăm Ngoại để Ngoại được vui và hạnh phúc mãi thế này. Văng vẳng đâu đây câu hát ngoại thường hát ru con: “Đêm nay nghe tiếng mưa con ngồi đây nhớ Ngoại Ở quê nhà Ngoại bây giờ chắc rất nhớ con” Đà Nẵng đang mưa ngoại à, con nhớ ngoại lắm, nhớ mọi người, nhớ quê hương! Nhớ Ngoại nhiều lắm Ngoại ơi!