"Út, mẹ về ND Út ở lại nhà ngoại đi học nhen!" "Mẹ ở lại với con đi, con ở 1 mình buồn lắm." Nghe con nói mà tim mẹ nhói. Nhưng giờ phải làm sao? Ngày mang bầu con mẹ sờ vào bụng mình và dặn con: " sau này lớn con về ở với ông bà ngoại nhen con" . Lời nói của mẹ như là định mệnh với con. Khi con được 9 tháng tuổi mẹ phải đi làm lại. Con ở nhà với nội được 7 tháng thì chú tư bệnh nội phải vô ở và chăm sóc chú. Hồi giờ con cứ loanh quanh bên mẹ ba và nội. Chưa tiếp xúc nhiều với mọi người nên gởi ai cũng không được. Ai con cũng lạ và khóc. Chẳng ai chịu khố bằng ông bà ngoại. Mẹ đành đem con lên gởi ngoại. Mẹ đưa con về ngoại. Thứ nhất là để nó ở với ông bà ngoại cho vui với ông bà. Nhà đông con nhưng cậu dì đều ở xa. Chỉ còn 2 ông bà. Thứ hai là để ông bà chăm sóc con tốt hơn. Mẹ không thể làm xuể việc nhà, việc cơ quan, chăm sóc các con. Nhưng con phải ra ba mẹ, xa chị thiếu tình cảm của ba mẹ. Mỗi khi ba lên đều khóc đòi về chơi với ba với chị hai, chị ba. Chiều chủ nhật nào mẹ và con cũng chạy 20km về nhà ngoại. Sáng mẹ lén dậy sớm về đi dạy. Trưa tranh thủ giờ chơi mẹ về nấu cơm cho ba. Chiều sau khi cơm nước xong mẹ chạy lên với con. Chiều nào mẹ về trễ là con ngồi trước thềm ngó ra cổng chờ mẹ lên. Hôm nào chơi với ngoại trong nhà nghe tiếng kéo cổng là chạy ra nhìn ( ngoại kể lại ) thấy mẹ thì nhảy cẩn lên ôm hôn mẹ, hôm nào không có mẹ lại thất thần đi vô. Nhưng biết sao đến lúc con cũng phải ở lại nhà ngoại 1 mình rồi. Mẹ bầu em đi lên xuống xa mệt nên thấy vậy ông bà ngoại kêu mẹ ở lại dưới nhà. Con ở lại với ông bà. Chiều nào đi học về con gái cũng chỉ chơi 1 mình. Có hôm ông ngoại đi làm về sớm con chơi với ông. Có bạn đến chơi cùng con thích lắm. Con đem đồ chơi ra cho bạn cùng chơi. Bạn về con buồn thui. Lại lủi thủi một mình. Còn nhỏ nhưng con cũng ý thức, cũng có trách nhiệm với mọi người, thương yêu mọi người trong gia đình. Con thường ôm ba mẹ và nói: " con thương ba, thương mẹ, thương chị hai, thương chị ba, thương em kiwi...". Có đồ ăn ngon hay đồ chơi con đều chia cho 2 chị ăn, chơi chung. Con còn giúp mẹ đưa em ngủ, lấy tã mẹ thay cho em. Em ọc sữa mẹ vội lấy chiếc áo bên cạnh lâu cho em. Con chạy đi lấy khăn sữa đưa cho mẹ " mẹ lau cho em bằng khăn sữa chứ. Sao mẹ lấy áo lau ". Mỗi khi mẹ đau hay mẹ bệnh con đều quan tâm mẹ. Thấy mẹ buồn con cũng hỏi " sao mẹ buồn ". Hôm nay trời mưa to và nghe tin có bão mẹ đi chợ mua đồ ăn để dự trữ. Thấy mẹ loay hoay ngồi làm con cứ ra kêu mẹ: - Mẹ ơi! Vô nhà đi. Mưa to lắm. Mẹ ngồi ở đó ướt. Mẹ vô chứ con mèo cắn mẹ giờ. Mẹ cảm ơn con gái đã yêu, đã quan tâm mẹ. - Mẹ làm xong đồ rồi mẹ vô. Con vô nhà chơi với ba, chị và em đi. - Không. Con ở đây chờ mẹ. Khi nào mẹ vô con mới vô. Thấy mẹ ngồi xổm làm con gái đem ghế tới cho mẹ ngồi. Con ngồi cạnh mẹ chờ mẹ. Mẹ làm xong việc vô nhà con gái yên tâm vô. Cố gắng giúp me khi nào có cậu về, em lớn rồi về nhé con! Cũng thương, cũng nhớ nhưng biết làm sao. Mong con hiểu và thông cảm cho mẹ. Mẹ yêu con, yêu con nhiều lắm. Cảm ơn con gái đã thay mẹ làm cho ông bà không còn cô đơn, buồn nữa.