Thời gian trôi nhanh quá. Ngày này năm ngoái đáng lẽ là ngày cưới của mình, nhưng vì trong họ có tang, trước đó anh họ mất và đến bà (bà là em gái ruột của ông nội) mất, mình bị hoãn cưới 2 lần, và cuối cùng vẫn bị hoãn hoàn toàn việc tổ chức cưới ở nhà gái. Ban đầu 2 gia đình nói chuyện xin cưới đầu tháng 10 âm, thì gần giữa tháng 9 âm anh họ mất hoãn qua 50 ngày anh cưới, lùi ngày cưới thêm 1 tháng, vậy mà sang theo dự kiến ngày 30/10 âm bê tráp - dựng rạp, 1/11 âm tổ chức đón dâu. Thì trớ trêu đến ngày 28/10 âm bà mất, đợi qua 50 ngày tổ chức thì gần tết rồi. Sang năm nay mình lại 26 tuổi, tuổi kim lâu không cưới được. Phải nói quãng thời gian đó mình buồn, đau khổ, khóc suốt ngày. Cảm thấy sao ông trời lại bất công với mình vậy. Mình đã lên kế hoạch nhờ hết bạn bè bê tráp, chuẩn bị đầy đủ váy vóc, giày cao gót, làm tóc để tiếp đón bạn bè vậy mà... Gia đình hai bên nói chuyện và hoãn sẽ không cưới nữa, mà vào ngày 30/10 âm mình sẽ về nhà chồng ở luôn. Lúc ấy mình cứ thế về nhà chồng, chưa chuẩn bị tâm lý gì. Đau khổ hơn nữa là về nghe những lời nói khó nghe của dân làng, họ nói mình có bầu trước phải cưới chạy, tưởng ngoan ngoãn, gia đình gia giáo thế nào. Sở dĩ họ lôi vấn đề gia giáo ra, vì gia đình nhà mình có truyền thống nghề giáo từ lâu năm, cụ nội mình là giáo viên, ông nội mình cũng là giáo viên dạy xóa mù chữ, và mình cũng là một giáo viên dạy thêm tiếng nhật ở Hà Nội các tối cho mấy em nhỏ. Còn có người nói khó nghe hơn mình hám của nhà chồng nên được xin đón về ở mà không cần được cưới cũng nghe. Vì nhà chồng mình khá giả hơn gia đình nhà mình. Uất ức lắm, nhưng vẫn cố bỏ ngoài tai hết. Chồng mình thương, sợ mình buồn chán, suy nghĩ nhiều. Xin tổ chức cưới ở nhà trai vào một ngày tết dương lịch 1/1, sau mình mời người nhà, bạn bè qua nhà trai, ăn bao nhiêu mâm báo trước nhà trai chuẩn bị. Mình chỉ định xin 5 mâm nhà chồng, mời bạn bè, anh chị em đồng nghiệp thân đến. Thì lên chợ cả cái chợ đồn nhà mình tham, khôn thế, mình vơ vét của nhà chồng. Họ nói đã nhận tiền thách cưới của nhà trai rồi không tổ chức cưới đi, giờ còn muốn xin mấy mâm, nói mình xin mấy mâm để ngóng thu lại được tiền mừng của mọi người đã đi trước đó. Mình định xin mấy mâm mời bạn bè cấp 2, 3, đại học và mấy anh chị đồng nghiệp thân, không dám mời nhiều, được bao nhiêu tiền mừng mình sẽ đưa bố mẹ chồng hết. Nhưng mỗi lần mẹ mình lên chợ mua, bán hàng họ nói nhà mình tham, khôn, mẹ không muốn bị chỉ trách, thương mẹ, ko muốn hằng ngày bố mẹ bị họ nói mình đành không xin 1 mâm nào cả. Đến ngày 1/1 toàn khách nhà trai, họ, người thân nhà mình không có một ai, cảm giác lạc lõng, cô đơn kinh khủng. Chồng mình tạo bất ngờ cho mình bằng việc mời riêng 2 người bạn thân nhất của mình đến, mà không cho mình biết trước, sợ mình cấm 2 bạn ấy đến. Cũng may có 2 người bạn mình đến, cũng đỡ cô đơn, buồn phần nào. Người ta cưới bao nhiêu anh chị em, họ hàng, bạn bè. Mình có 2 người bạn thôi, nhưng thực sự rất rất vuiiiii. Với mình lúc đó có 2 người bạn thân bên cạnh tâm sự, là vui, hạnh phúc lắm rồi. Chỉ buồn Bố mẹ mình không được nhìn ngày mình mặc váy cưới về nhà chồng, và không có nổi 1 tấm ảnh chụp cùng bố mẹ và 2 em. Bơ đi mà đã tròn 1 năm về nhà chồng rồi, giờ thì mọi chuyện buồn cũng qua. Bù lại bên cạnh mình luôn có chồng quan tâm, thương yêu. Bố mẹ chồng tâm lý, và hạnh phúc nhất là có một thiên thần gần 3 tháng luôn bên cạnh. Hạnh phúc với mình như vậy là đủ rồi! Giờ đôi lúc có chút buồn, ghen tị với mọi người được cưới, được chụp chung với gia đình tấm ảnh trước lúc về nhà chồng. Nhưng không sao, cũng may nhà chồng mình gần nhà bố mẹ đẻ, lại ở riêng nên nhớ nhà lúc nào có thể về.