Gửi ông già Noel, Con tên là Thảo Vy, còn vài ngày nữa thôi là con tròn 3 tháng tuổi rồi ạ, con nhờ mẹ Thu viết lá thư này gửi đến ông là để khoe một vài thành tích vàng con đã đạt được. Đọc xong ông nhớ cho con vào danh sách bé ngoan ông nhé. Mẹ sinh con ra vào một mùa thu vàng dễ chịu, đối với con thì thế giới này quá rộng lớn. Biết bao nhiêu là thứ thật lạ lẫm và con cũng đang học cách làm quen từng chút một. Qua lời kể của mẹ, ông có thân hình to lớn với cái bụng phệ. Bộ râu thì trắng bồng bềnh với hàng ria mép luôn được vuốt vểnh lên. Ông luôn mặc bộ quần áo nhung màu đỏ rất ấm áp, khoác trên vai là cái bị to có thể chứa hàng triệu món quà xinh xắn dành tặng cho tất cả các bé ngoan có trong danh sách của ông. Mẹ con còn kể, ông có một cỗ xe trượt thần kỳ với những chú tuần lộc nhanh thoăn thoắt bay trên bầu trời đêm đầy sao, nên chỉ cần một đêm là hàng triệu món quà đã được đặt bên giường của tụi con rồi. Chỉ nghĩ về điều đó thôi là con háo hức quá ông ạ. Con kể ông nghe, con dù bé nhưng con đã làm được nhiều điều phi thường lắm. Bà ngoại và mẹ nuôi con rất tốt, nên con lên ký đều đều mỗi tháng ông ạ, có phải người lớn ai cũng vui mừng điều ấy phải không ông? Mẹ và bà bế con đi ra ngoài mà con hầu như không quấy khóc, nằm im ngủ ngon lành trên tay mẹ. Khi đi chích ngừa mỗi tháng thì khi các cô y tá chích thì con chỉ la “ Aaa” và khóc có tí rồi thôi, khiến mẹ con cứ thở thào sợ con làm ầm lên mất. Mỗi ngày đối với con là một niềm vui, khi con được sinh ra trong gia đình luôn đầy ắp tiếng cười, được chở che trong tình yêu thương của một đại gia đình. Ai cũng thích bế và cưng nựng con hết, cả nhà luôn trêu chọc và nói chuyện rất nhiều cho con nghe. Và mọi người luôn cười nói “ Ôi cái Vy nó biết hóng chuyện rồi đây nè”, có vẻ đó là điều rất vui phải không ông. Tuy nhiên không vì thế mà con ngoan toàn diện, có chút chút lần con hay bướng bỉnh, hay gắt gỏng trước giờ đi ngủ. Con cứ bắt mọi người phải bồng bế trên tay con mới an tâm ngủ ngon. Con biết cả nhà sẽ hơi mệt, nhưng cảm giác khi được ai đó ôm thật sự ấm áp lắm ông ạ, nhưng mẹ nói với con rằng con phải tập ngủ riêng thì như thế mới biết tự lập được. Và lâu dần thì con đã học được cách thích nghi với thời gian sinh hoạt của cả nhà. Con đã biết hoạt động nhiều hơn vào ban ngày và ngủ thẳng giấc vào ban đêm, không còn quấy khóc nhiều lần như hồi con chưa đầy 1 tháng tuổi nữa. Khi bình minh hé sáng, con đã biết cách tự mình thức dậy để bà bế đi phơi nắng, đi xi tè đúng giờ. Không những thế con còn đang cố gắng học cách lẫy nữa, có đôi lần con không làm được khiến con cảm thấy khó chịu, tuy nhiên sự cố gắng của con cũng được đền đáp. Con đã có thể ngẩng được đầu và hai tay chống sấp xuống rồi, con tự hào quá ông già Noel ơi. Cuộc sống của con bây giờ như cuốn vở đẹp trắng tinh, và mỗi ngày con đều ghi nhận lại từng khoảnh khắc một thật chi tiết. Như cái ôm của ông bà, cha mẹ ấm áp ra sao, hay như kiến thức mới mẻ mẹ luôn dạy cho con, khiến con cảm thấy mình thật may mắn biết bao. Điều ước của con là ông bà, ba mẹ và cả con có sức khoẻ thật tốt để cùng vui đùa với nhau. Con còn bé nên con chỉ có nhiệm vụ nhỏ xíu là ăn với ngủ thôi, nhưng mẹ nói với con rằng con là cả thế giới to lớn với mẹ. Mẹ bảo kiếp trước mẹ cứu thế giới nên kiếp này mẹ mới được làm mẹ của con, làm con cảm thấy mình thật quan trọng với mọi người. Con viết thư gửi ông như thế thôi, con đến giờ phải đi ngủ rồi. Con chỉ mong khi đọc được lá thư này ông nhớ ghé thăm con và gửi tặng quà cho con ông nhé... Chúc ông và mọi người sẽ có một mùa Giáng Sinh an lành và hạnh phúc nhé !!! Bé Thảo Vy