Bell của mẹ lại ốm! Sau trận ho 2 tuần, Bell lại tiếp tục ốm, cũng là ho, là lần ho thứ bao nhiêu, mẹ cũng không muốn nhớ nữa...Bây giờ là 02:28', mẹ vác Bell trên vai, rất khó khăn để gõ những dòng chữ này... Bell của mẹ ốm đau hoài, mẹ xót lắm con biết không. Bao nhiêu đêm con ho sặc cả sữa, một lần hai lần rồi ba lần...nhìn con lả đi vì mệt, nhiều khi ngủ thiếp khi mẹ còn chưa kịp thay đồ cho con, con mệt mẹ đau... Mỗi lần con ho, mẹ cố vuốt lưng xoa cho con đỡ nghẹn, mà rồi vẫn sặc, sữa ọc ra cả miệng cả mũi, con mệt con đờ người, tóc tai áo quần thay biết bao nhiêu lượt, sáng nào cũng dồn một thau đồ, giặt không kịp khô, trời thì lạnh, gió rít từng cơn... Bell ho đã rất nhiều lần, thử qua biết bao nhiêu loại, nào hẹ nào tắc nào nén chưng đường phèn, lần này là siro ho, rồi cũng k ăn thua. Bell của mẹ sao đáng thương thế, bao đứa trẻ sinh ra khoẻ mạnh, mập mạp ít ốm đau, Bell của mẹ đã nhỏ yếu còn ho lên ho xuống, người cứ bé tẻo teo, nhìn con mà lòng mẹ cứ thắt lại... Mẹ vác con nên con ngủ thật ngon, đầu tựa vai mẹ, chắc ấm nên Bell cứ tít cả mắt lại, ngủ say sưa chẳng biết mẹ lén bấm bấm điện thoại đâu, tại mẹ sợ mẹ quên đi khoảnh khắc này, những ngày tháng triền miên đau ốm của Bell bé nhỏ. Giờ tay mẹ cũng mỏi rồi, nhưng ráng ôm con cho con ngủ ngon đỡ ho đỡ sặc. Thi thoảng trên tay mẹ con vẫn ho, nhưng có tay mẹ vỗ vỗ, qua con ho con lại thiếp đi. Thế nên những dòng chữ bấm nửa chừng lại đặt xuống, rồi lại cầm lên... Bell của mẹ ôm mẹ thật chặt, mẹ sẽ ráng ôm con, lâu thật lâu cho con ngủ thêm ngon, lúc nào mỏi quá không chịu nổi thì mẹ chỉ đặt con xuống chút xíu thôi, rồi sẽ lại ôm con, như thế con ngủ ngon, lòng mẹ cũng bình yên hơn... Bell của mẹ ráng mạnh mẽ vượt qua con nhé, mùa đông lạnh giá, Bell phải thật kiên cường, mẹ cũng sợ mùa đông, nhưng từ ngày có con, tất cả đều trở nên không còn đáng sợ. Nếu ôm con cả đêm mà con sẽ không ói không ho, thì mẹ luôn sẵn sàng, vì Bell của mẹ, mẹ sẽ cố gắng nhiều hơn. Đêm càng khuya càng lạnh, tay mẹ sắp cóng rồi, vì ôm Bell nên mẹ không nhúc nhích được nhiều, ráng nhích từng chút một tới dựa vào tường, lưng mẹ đau. Từ hồi mới sinh con cũng vì Bell khó ngủ luôn phải bế bồng nên lưng mẹ luôn đau, rồi cả tiếng ngồi vắt sữa, 3h sáng ngồi đưa võng, mỗi ngày ngồi ru và canh con ngủ, mỗi đêm ngồi đút sữa cho con, giờ là bế vác con trên vai, lưng mẹ như rã rời... Mẹ không mong sau này Bell sẽ đền đáp to tát gì, mẹ chỉ cần Bell khoẻ mạnh, mỗi ngày đều cười vui, vậy là mẹ hạnh phúc rồi! Mấy hôm nay trời rét, mỗi ngày lại lạnh hơn, đêm về càng rét buốt. Bell bé nhỏ phải chống chọi với những cơn ho giữa đêm khuya lạnh lẽo... Ngày nào mẹ và bà ngoại cũng quấn Bell như khúc giò chả, ôm Bell ấm lắm vì người bao nhiêu lớp múp tròn quay. Bà ngoại kè kè chăn theo nên Bell cứ bị quấn hoài đến độ nằm ngửa sải tay không lật không quay được vì chân không nhúc nhích nổi, nhìn vừa thương vừa buồn cười, mẹ phải gỡ bớt ra cho Bell lật 1 lúc cho thoải mái, xong lại cuốn lại ôm cục như cục bông chơi đùa, yêu yêu lắm ấy ! Ôm Bell thật là ấm, hãy ngủ thật ngon nhé bé con, thương con nhiều lắm! Mẹ Bell ❤️