Có dì hơn cháu vỏn vẹn 4 tuổi, chẳng khác nào là hai chị em. Đôi khi còn giống như mình đã có hai đứa con rồi vậy. Học dạy bảo, học nhẫn nhịn rất nhiều vì khi em phá quá mình lại không làm chủ được rồi động tay động chân. Mình sinh con em rất vui, dù có phá phách thi thoảng lại làm cháu đau. Trong nhà thay vì gọi là “Ong” thì được đổi hẳn sang thành “dì Ong”, hoặc là “dì Ong của cháu Muối” nghe rất vui tai. Chưa bao giờ mình lại nghĩ trong nhà có đến hai đứa nhỏ, mà lại là dì - cháu như vậy. Trông thì thật vui, nhưng cũng không ít chuyện bực bội. Bé em khó bảo, thường hay phá phách, rồi thích làm theo ý mình. Nhưng những lúc thủ thỉ một chị gái, hai chị gái là mình lại tan chảy. Lúc nào em ấy cũng bảo: “Mai mốt Ong lớn lên, cháu Muối cũng lớn lên, Ong dắt cháu Muối đi mua kem giống như là hai chị em.” Những lời lẽ của con nít nghe thật thư giãn. “Ong là con gái cục vàng của mẹ, còn cháu Muối là cháu Muối cục vàng của bà, là con gái cục vàng của chị gái.” Thế nên dì cháu đều được yêu thương và cưng nựng. Có lẽ vì thế mà dì bé này mới ngang ngược như vậy. Bà ôm ấp, âu yếm cháu thì dì lại mè nheo ghen tị, cháu còn nhỏ mà có biết gì đâu nè. Cuộc sống này bình yên hơn rất nhiều khi có tiếng cười của hai nàng công chúa nhỏ xíu, hai “thiên thần” của lòng mình. Nhưng cười thôi nhé, vì khóc thì nàng nào cũng “ngang tài, ngang sức” mắc mệt luôn hà. Chỉ có bên cạnh những người ruột thịt mình mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Tuy vô vàn mâu thuẫn khiến mình rất mệt mỏi, nhưng chỉ có phút giây hạnh phúc khi bên gia đình mới là hạnh phúc nhất và lưu lại nhiều dấu ấn nhất. Những lúc khác dù có cũng chỉ là hạnh phúc nhất thời, tạm bợ. Yêu hai dì cháu rất nhiều. Mãi là những em bé ngoan, những người con hiếu thảo, chăm chỉ, mạnh mẽ trước giông tố nhé.