Hôm ấy là 15/12/2018, là lần đầu tiên Khoai biết nhớ mẹ, hoặc là lần đầu tiên mẹ biết là Khoai nhớ mẹ. Mẹ cảm động cực kỳ luôn! Tối hôm ấy có trận chung kết AFF Cup, cả nước hồi hộp, hân hoan cổ vũ cho đội tuyển Việt Nam. Mẹ và bố Khoai cũng không kém phần hớn hở, rủ nhau xuống sân chung của khu chung cư nhà mình để xem trận đấu trên màn hình lớn cùng mọi người. May có bà ngoại ra chơi nên bố mẹ để Khoai ở nhà cho bà trông. Lâu lắm rồi bố mẹ mới được “đi chơi tối” thảnh thơi như thế, và “tạm xa Khoai” lâu như thế (tận hai tiếng đồng hồ). Suốt hai tiếng đồng hồ, mẹ và bố Khoai cùng hòa nhịp vào không khí sôi nổi của trận đấu, rồi vỡ òa trong niềm vui chiến thắng của tuyển Việt Nam. Mẹ chỉ thỉnh thoảng nghĩ thoáng qua trong đầu là không biết Khoai ở nhà đã ngủ chưa, Khoai có quấy khóc gắt ngủ không, có thèm ti mẹ không nhỉ… Rồi khi mẹ về nhà sau khi hết trận đấu, mẹ ngạc nhiên thấy Khoai vẫn chưa ngủ, dù lúc đó đã gần 10h tối rồi. Nhưng lời bà ngoại kể còn khiến mẹ ngạc nhiên hơn. Bà bảo là, bà bế Khoai, ôm ôm vỗ về, hát ru cho Khoai ngủ, nhưng Khoai không tỏ vẻ buồn ngủ gì. Nếu như những lần trước đây thì chắc chắn Khoai đã ngủ ngay rồi, vì Khoai thích nhất là được nghe bà ngoại bế và hát ru cho nghe. Nhưng lần này thì không, Khoai chỉ im im, miệng hơi mếu một xíu rồi… chảy nước mắt! Bà ngoại kể rằng Khoai không khóc thành tiếng mà cứ thế chảy nước mắt tận một lúc lâu, trông thương ơi mà thương. Bà ngoại đoán là Khoai “xa mẹ” lâu hơn hẳn mọi buổi tối thường ngày, nên Khoai nhớ mẹ đấy mà. Rồi bà tìm mấy trò vui đùa, mở nhạc cho Khoai nghe để Khoai đỡ buồn, đỡ nhớ mẹ, rồi Khoai ngừng chảy nước mắt. Mẹ vừa nghe bà ngoại kể vừa ôm Khoai trong lòng, thơm thơm cưng nựng, yêu ơi mà yêu! Rồi mẹ cho Khoai ti ngay. Khoai vừa ti vừa nhìn mẹ âu yếm. Ti xong thì Khoai lại tươi cười hớn hở, như thể trước đó chưa từng buồn nhớ mẹ. Rồi mẹ lại ôm Khoai để ru Khoai ngủ, và Khoai ngủ thiếp đi. Trong lòng mẹ thì lâng lâng niềm hạnh phúc. Vậy là lần đầu tiên trong đời Khoai đã biết khóc nhớ mẹ rồi đấy. “Lần đầu tiên” này mẹ thấy sao còn vui hơn cả lần đầu tiên con biết lẫy, lần đầu tiên con biết ngồi, lần đầu tiên con biết đứng, lần đầu tiên con biết vỗ tay… Mẹ nghĩ rằng, hạnh phúc của mỗi người làm mẹ chỉ giản đơn thế thôi, mà không có hạnh phúc nào khác trên đời có thể so sánh được. Hôm nay mẹ viết lại câu chuyện của buổi tối hôm trước, mà khi viết đến dòng này đây, lòng mẹ còn hạnh phúc hơn cả khoảnh khắc của ngày hôm đó. Vì có Khoai, mà mẹ dường như đang sống hạnh phúc hơn, từng chút mỗi ngày. Mẹ cảm ơn Khoai nhé!