Phiên ngoại về cuộc sống khi không có bà ngoại! Bà ngoại tạm xa mẹ con Bell 2 tuần, ấy là mọi việc liên quan đến Bell từ to như con voi đến nhỏ như con kiến cũng là 1 tay mẹ lo liệu, nở hoa hay bế tắc ? Biết là Bell rất quấn ngoại, lúc nào cũng quấn quýt với bà, nhìn mẹ như rơm như rác, mẹ nó đi ngang qua nó không mảy may ngoái đầu nhìn. Nhưng may mắn cho cô Bell ta là một người mẹ đại nhân đại lượng không chấp nhất những ánh mắt khinh khi của cô. Yêu thương vô bờ nhé! Vâng, 5 tháng chung giường cứ ngỡ chị mẹ và cô Bell đã thấu hiểu nhau đến từng cọng lông chân, ấy thế mà sự thật phũ phàng ập vô mặt chị mẹ như thể thiên thạch sà xuống huỷ diệt trái đất !!! Mẹ cứ nghĩ hơn 5 tháng yêu thương sống bên nhau, chăm lo cho con từng li từng tý, ngày 24 tiếng thức tròn 24, con ốm con ho mẹ không rời nửa bước, khó khăn mệt mỏi tới mấy cũng chiến đấu đến cùng, còn gì ghê gớm hơn mà phải sợ, thế nên chuyện bà ngoại đi, 2 tuần thôi, thì có là gì ! À vâng, đấy là mẹ của mấy hôm trước, hôm nay thì... Mẹ sai rồi con ơi !!! Con sai rồi Mẹ ơi !!! Bình minh của mẹ là đôi mắt gấu trúc đen thùi lùi sau một đêm vật vã với cô Bell. Cớ làm sao lựa lúc bà ngoại đi mà con lại dậy lúc nửa đêm rồi đòi bồng vậy chớ ??? Nếu có bà ngoại, thì dù con có bị tỉnh, có quấy khóc, bà ngoại sẽ lập tức xuất hiện, tranh việc vỗ con bồng con ru con, để cho mẹ đây được nghỉ ngơi. Nếu như có bà ngoại, thì dù vật vã một đêm, sáng hôm sau bà sẽ lặng lẽ bế con ra khỏi giường mẹ, tránh một nơi xa để không làm ồn, cho mẹ được ngủ thêm dù chỉ vài phút giây, còn chuẩn bị cho mẹ một bữa sáng đầy đủ, dù đôi khi mẹ dậy đã quá trưa. Không có bà ngoại, mẹ loay hoay bận rộn với mớ đồ ăn dặm của con. Một tay bế con một tay rửa, cắt, hầm, xay... mẹ như nữ siêu nhân đầu bù tóc rối nhưng miệng luôn phải cười tươi. Rồi kiên nhẫn dỗ con ăn từng thìa từng thìa, con phun phì phì không với nổi hộp khăn giấy, quen miệng gọi "Mẹ ơi...", sực nhớ, lại thôi... Không có bà ngoại, Bell được quyền ăn bao nhiêu thì ăn, còn ba nhiêu mẹ xơi tất, vì không ai kiên nhẫn như bà ngoại, ngồi tỷ mẩn đút từng thìa từng thìa, vừa cho ăn vừa trò chuyện vui vẻ, cô Bell thích thú ăn sạch cả bát, cái bụng nhỏ lúc nào cũng tròn vo. Không có bà ngoại, con ị thối, một mình vui vẻ lau dọn, vừa thay bỉm vừa hát hò cho cô Bell được vui. Rồi tranh thủ con đang vui để chạy ù đi vứt rác, cảm giác như thi học kỳ thể dục, đau tim đến lạ. Không có bà ngoại, mẹ bế con đi tắm, lúc lột hết đồ con ra thì nhớ ra quên chưa lấy khăn tắm, lật đật mặc lại đồ cho con rồi tất tả đi lấy khăn, lúc lấy khăn rồi lại cầm nhầm chai sữa tắm, một tay xách con một tay bật vòi nước, con nghịch tắm nước bay tung toé, áo quần mẹ cũng ướt nhẹp theo, thay đồ cho con rồi thay luôn đồ cho mẹ, tả tơi! Không có bà ngoại, đến bắc nồi cơm, ngắt cọng rau cũng phải địu cô Bell theo, Bell ngoan lắm, quay như chong chóng, nhoài nhoài với với, túm bên này kéo bên kia, thi thoảng giựt luôn kính của mẹ... thiện tai...không sao, mẹ hứa sẽ không uống thuốc tiền đình đâu. Không có bà ngoại, mẹ dỗ con ngủ đến khàn cả giọng, miệng cười không nổi mà mắt con vẫn tròn xoe. Mẹ ôm con nhẹ nhàng hát, những bài hát bà vẫn thường hát con nghe, để bé con từ từ chìm vào giấc ngủ... Không có bà ngoại, Bell vắng hẳn tiếng cười. Dù mẹ dỗ tới mấy cũng không được như bà ngoại, Bell buồn buồn cứ ngóng ra cửa, mỗi ngày mở mắt ra không thấy bà, miệng nhỏ không được tươi vui... Không có bà ngoại, đến đi vệ sinh mẹ cũng không dám, vì không thể để con một mình. Bell vốn dĩ sợ ở 1 mình, bình thường không bao giờ dám rời bả nửa bước, giọng bả âm vang núi sông lắm. Nhưng mọi khi có bà ngoại, có đi đâu làm gì cũng có người ở bên Bell, giờ bà đi rồi, Bell 1 mình sẽ vật vả khóc dàn dụa đầm đìa đáng thương cấp độ 10. Thôi thì ráng làm sao xử lý thật nhanh, rồi hối hả chạy ra với con, đến cái quần còn kéo chưa thẳng !!! Không có bà ngoại, mọi thứ dường như đảo lộn hết cả... ... Bell nhớ bà Bell buồn bã lắm. Mẹ càng nhớ bà mà mẹ không dám buồn vì mẹ buồn thì lấy ai chơi với Bell. Bà ơi bà nhanh về nhé, siêu nhân ngoại của 2 mẹ con, nhanh về kẻo nhà tan cửa nát, thật sự thê thảm !!!