Hành trình làm mẹ vốn dĩ đầy hạnh phúc nhưng cũng chẳng hề dễ dàng. Và đôi khi, trong hành trình ấy, chính những người mẹ lại cảm thấy đơn độc. Làm mẹ vốn là một trong những điều tuyệt vời nhất mà tạo hóa ban cho một người phụ nữ. Có những lúc, mình cảm nhận được sự thấu hiểu của những người xung quanh dành cho người mẹ qua cái gật đầu nhẹ khi nghe thấy tiếng con hét váng lên giữa đường, là cái cười xòa khi con chạy va quệt làm đổ đồ của người khác. Tuy nhiên, có những lúc làm mẹ là một hành trình với những phút giây cô độc. Đó là những đêm giật mình thoảng thốt vì tiếng khóc của con, mẹ lại bế lên cưng nựng, dỗ dành, cho con ti mà bố vẫn ngáy o o bên cạnh rồi cuộn mình vào chiếc chăn ấm. Khi đó, mẹ cảm thấy cả thế giới chỉ mình mẹ chăm con nhỏ. Đó là những lần mẹ tự nhìn lại bản thân và không tưởng tượng nổi cái hình ảnh phản chiếu lại kia là ai? Tóc tai rối bù có khi vài ngày chẳng chải, chỉ vuốt vội vào rồi buộc lên bế con. Mắt thâm xì như mắt gấu trúc, thậm chí giống một chú gấu trúc xăm mí mắt hỏng (vâng, bố con đã từng trêu mẹ như thế đấy). À, còn cả cái làn da bủng beo cớm nắng cớm gió vì chỉ loanh quanh trong bốn bức tường nữa chứ. Đó là những lần mẹ lướt facebook thấy người bạn kia học lên bậc học cao hơn ở một nước châu Âu nào đó, một người khác lại check in ở Nhật Bản xinh đẹp hay một đôi vợ chồng trẻ mới cưới in dấu chân mình trên cát bãi biển Maldives. Mẹ cảm thấy cả thế giới đều vận động, đều di chuyển. Còn mẹ, mẹ lẻ loi một mình với một đứa bé nhỏ xíu chưa biết nói và có lẽ cũng chẳng thể hiểu hết được tâm tư của mẹ. Đó là những khi các thành viên trong gia đình ngồi ngay gần mẹ thôi mà những câu chuyện nói ra mẹ chẳng bắt kịp. Đã lâu quá rồi, mẹ không bật ti vi. Mẹ không còn nhớ kênh yêu thích ngày xưa của mẹ là kênh bao nhiêu. Mẹ không còn biết nhạc trẻ bây giờ ai đang hot. Mẹ giờ chỉ nghe nhạc thiếu nhi và ê a hát cho con nghe. Vậy đấy, mẹ như lạc lõng, tụt hậu lại với cả thế giới. … Nhưng rồi, khi bình tâm lại, mẹ nhận ra con đường nào ai cũng có những chông gai và khó khăn. Khó khăn của hành trình làm mẹ chính là vượt qua cái cảm giác cô độc khi chăm con. Chỉ những người mẹ ở nhà cả ngày, chăm con toàn thời gian không chút ngơi nghỉ mới có thể hiểu công việc làm mẹ dễ stress đến mức độ nào. Đi làm thì ngày chỉ 8 tiếng, về nhà có thể nghỉ ngơi, có tăng ca thì cũng được động lực thêm lương. Ốm mệt cũng có thể xin nghỉ. Làm mẹ là một công việc toàn thời gian và không thể xin nghỉ phép. Nhưng cũng chỉ những người mẹ ở nhà hoàn toàn mới có được hạnh phúc khi nhìn thấy mọi thứ con làm được lần đầu tiên: Lần đầu tiên con lẫy rồi ngã oạch cái, khóc ầm lên vì giật mình Lần đầu con cười thành tiếng … Lần đầu tiên con cố gắng đẩy người mình trườn đi nhưng lại chỉ lùi về phía sau Lần đầu con ngồi Lần đầu con bò rồi vịn đứng Lần đầu con ê a Rồi lần đầu con gọi “mẹ” Các mẹ ạ, hành trình làm mẹ của ai cũng vậy. Ai cũng sẽ có những lúc đơn độc, ai cũng sẽ có những lúc cảm thấy cả thế giới quay lưng lại với mình. Nhưng chỉ cần một người vẫn luôn cần mình thì mọi cô đơn cũng sẽ dần bị xóa nhòa. Mà hơn cả, người cần mình lại chính là một thiên thần bé nhỏ! Cố lên các mẹ nhé! Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, động viên nhau cùng vượt qua những ngày mây mù trong hành trình làm mẹ!