Mẹ! Tiếng gọi phát ra nghe dễ dàng nhưng để hoàn thành nghĩa vụ của từ mẹ thì chẳng dễ dàng gì. Trước khi được gọi một tiếng mẹ là cả một hành trình mang thai chẳng dài cũng chẳng ngắn. Chín tháng đợi chờ đằng đẵng, mỗi ngày trôi qua mẹ mong con khỏe chào đời. Ngày con chào đời cũng là ngày mẹ vất vả đến với cửa sinh tử. Người ta bảo không đau gì bằng đau đẻ cơ mà. Lúc đau đớn mẹ bất khóc và khi nghe con cất tiếng khóc đầu tiên mẹ lại khóc vì quá hạnh phúc. Những giọt nước mắt lăn dài khi ôm hình hài bé nhỏ vào người. Tay chân con bé xíu, lật đật tìm đầu ti mẹ. Cảm giác lần đầu cho con bua lạ gì đâu, thật lâng lâng khó tả. Rồi tháng ngày qua đi. Con đầy tháng thì bắt đầu thức đêm. Mẹ tay bồng tay bế đi vòng quanh nhà cả đêm. Rồi thì con lẫy, con bò, tập ăn, tập ngồi, tập đi. Có những đêm con nóng sốt mẹ thức cả đêm chờm nóng, ôm con vào lòng để đến khi con lành thì mẹ lại đổ đau. Lần đầu tiên con rời xa vòng tay mẹ là khi con đi mẫu giáo. Con đi học mà mẹ còn lo nhiều hơn con. Rồi cấp một, cấp 2...còn dần xa mẹ hơn. Con lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp. Mẹ càng ngày càng già đi. Mẹ chỉ ước trong ký ức con chỉ có những hình ảnh khi con bé thơ, hồn nhiên vui đùa. Nhưng mẹ biết cuộc sống với vô vàn điều xếp dần vào bộ não và ký ức bé thơ đó ngày sẽ nhạt nhòa đi. Ngày con đi đại học xa nhà, mẹ nhớ con đến phải lấy áo con ra ôm cho đỡ nhớ. Mẹ vào ra trong nhà mà cứ cảm tưởng con đang ở nhà. Tháng nào mẹ cũng tiền đầy đủ, còn kiếm đủ thứ gửi cho con. Nhưng những đứa con tuổi ấy luôn bướng bỉnh. Con lúc nào cũng bỏ bớt đồ mẹ xếp cho, lúc nào cũng nhăn vì cái gì cũng gói gém cho con. Rồi con đi làm, vẫn gói gém gửi cho con. Ngày con lấy chồng xa nhà, mẹ khóc. Đến hôm nay con mới hiểu được những giọt nước mắt của mẹ. Lấy chồng xa buồn lắm mẹ ơi. Con sinh con, mẹ tất bật lo mọi thứ. Trong phòng sinh cũng chỉ có mẹ và con. Mẹ nắm tay con thật chặt, lo lắng cho từng cơn đau. Rồi cái đứa cháu ngoại yêu quý của mẹ ra đời. Mẹ làm bà ngoại nhưng thực ra lại làm mẹ của tới 2 đứa con. Cháu một tay mẹ ẵm bồng, cho uống sữa, tắm rửa, giặt đồ. Tối mẹ cũng okm cháu ngủ để con được một giấc ngủ ngon. Hết tháng nghỉ sinh con đi làm, một tay mẹ nuôi cháu khôn lớn. Từ miếng cơm, giấc ngủ, những lúc cháu đau ốm. Mẹ ngày xưa chăm con thế nào nay chăm cháu còn nhiều hơn thế. Mẹ hi sinh niềm vui tuổi già của mình chỉ để mong com gái yên tâm đi làm, đỡ đần cho con mọi việc gia đình. Mẹ chưa bao giờ nhận từ con một đồng, còn cho thêm nữa ấy chứ. Mẹ mua đủ thứ trên đời cho cháu. Ngày cháu đi học mẹ về quê trong nước mắt vì thương con nhớ cháu. Con lại sinh đứa thứ 2. Giờ một nách mẹ 2 đứa cháu. Vẫn yêu thương đong đầy. Vẫn bỏ hết mọi thứ ở quê theo con bồng cháu cho con đi làm. Chiều con về đã có cơm mẹ nấu, cháu đứa nào cũng đc tắm rửa sạch sẽ. Thích đi chơi đâu thì đi, có mẹ giữ cháu. Con ngày xưa giờ đã là mẹ, yêu thương các con của con để biết được rằng tình yêu mẹ dành cho con là vô điều kiện. Đi làm, nuôi con để biêta rằng hành trình mẹ nuôi con khôn lớn đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng chút nào. Mẹ có thể từ bỏ rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ từ bỏ những đứa con của mình. Và cho dù con có lớn đến nhường nào với mẹ vẫn mãi chỉ là con. Và dù con lớn đến đâu con vẫn luôn cần đến mẹ. Thế để thấy chỉ có mẹ làm cho con nhưng con chưa làm gì được cho mẹ. Để con hiểu được rằng nuôi con đừng vì hy vọng sau này con nuôi lại mình vì con chưa nuôi được mẹ ngày nào. Thứ quý giá nhất của con lúc này là mẹ và những đứa con. Cuộc đời thật hạnh phúc khi có mẹ bên cạnh và đồng hành. Mẹ yêu, yêu mẹ!