1. Dạo này không hiểu sao mình rất thích ăn món bánh bagel. Trong hình tròn tròn có lỗ ở giữa giống bánh donut, nhưng ít đường hơn nhiều. Đặc biệt thích bánh vị quế có nho khô, cắt ra làm đôi bỏ vào máy nướng, vừa nhảy máy một cái là nhanh chóng lấy ra quệt bơ quệt mứt. Bơ mềm gặp hơi ấm tan chảy một màu vàng ngậy. Bánh vừa giòn vừa thơm dẻo, vị quế quyện vị bơ thêm vị ngọt của mứt dâu tây cứ gọi là đê tê mê đã đời. (Ảnh minh họa) Chồng mình khám phá ra cái món này trước, xong mình bị lây. Suốt hai tuần ngày nào mình cũng phải ăn một cái. Nhưng đến tuần bố mẹ chồng mình qua chơi, mình quyết định… cai nghiện một tuần, vì mình biết bố mẹ chồng mình kiểu gì cũng nướng rất nhiều bánh ngọt. Và y như rằng đó là một quyết định sáng suốt. Suốt tuần đi làm về không chỉ có các món ăn thơm ngon mát bổ mà ngày nào cũng có một món bánh ngọt mới. Ăn nhiều của lạ ngon lành, thế nhưng mà đến ngày cuối cùng trước ngày bố mẹ ra về, mình vẫn không kiềm được lòng chạy ngay qua siêu thị vác về một gói bagel thân thương. Vừa bước tới cửa, chồng mở cửa nhìn thấy gói bánh bagel lủng lẳng trên tay mình thì la lên: “Snap!” Snap là một trò chơi của Anh. Mỗi người có một tập quân bài lần lượt thi nhau mở ra. Nếu có quân bài giống nhau thì sẽ kêu lên “Snap”, ai kêu trước thì thắng, được lấy bài. Mình hiểu ngay ra là chồng cũng đã mua bánh bagel. Mình cười hì hì bảo: “Ah, like-minded people!” (“À, những con người có suy nghĩ giống nhau!”) Chồng lắc đầu khẽ mỉm cười: “No, not like-minded people, I simply know what you want.” (“Không, không phải là những người có suy nghĩ giống nhau, mà đơn giản là anh biết em muốn cái gì.”) À, có một người biết đọc suy nghĩ của mình cũng hữu dụng ghê. Tự dưng không chỉ có một gói mà tới hai gói ăn sung sướng đã đời. Vậy là cả hai gói, một mình mình nhấm nháp chừng một tuần thì hết sạch sành sanh. 2. Dạo này trường của Anna bắt đầu giao bài tập về nhà. Bài tập về nhà rất đơn giản, bố mẹ đọc một cuốn sách cùng bé, viết xuống cho cô giáo biết bé suy nghĩ gì, cảm thấy thế nào. Rồi ngồi tập viết chữ a, chữ t, chữ s. Mình ngồi đọc sách với con. Sách đơn giản, kể về một cậu bé sáng sớm dậy đánh răng, mặc quần áo, chuẩn bị quà và cùng gia đình đánh thức bố dậy vì đó là ngày sinh nhật của bố. Đến đoạn cậu bé lấy quần áo từ đống quần áo được là ủi cẩn thận gấp trên bàn dùng để là quần áo, mình hỏi con: “What is he doing?” (“Cậu bé đang làm gì đây con?”) “Getting his clothes.” (“Lấy quần áo.”) Con trả lời. “Where is his clothes kept?” (“Quần áo của cậu bé ở đâu đây?”) “Ironing board.” (“Bàn dùng để là quần áo.”) Mình hỏi tiếp: “Who do you think ironed his clothes?” (“Con nghĩ ai đã là quần áo của cậu ấy?”), chủ yếu đào sâu để con có thể qua tranh học hỏi được những chi tiết. Con liền ngay lập tức trả lời không suy nghĩ: “Daddy.” (“Bố.”) Mình phải thừa nhận phản ứng đầu tiên của mình là khá ngạc nhiên, vì trong đầu mình đã vẽ ra hình ảnh một người mẹ giỏi việc nước đảm việc nhà mặc tạp dề là lượt quần áo chỉn chu ngăn nắp. Nghĩ tới việc nhà mình luôn gắn với hình ảnh người mẹ. Rồi mình bật cười. Thế kỷ nào rồi chứ, việc nhà đâu chỉ còn dành riêng cho người mẹ. Mình mừng là ở nhà mình con mình có thể ngày ngày nhìn thấy người cha là quần áo, nhìn thấy người cha nấu ăn, người cha rửa bát giặt quần áo. Và nó sẽ lớn lên và biết rằng việc nhà không chỉ dành riêng cho người phụ nữ. 3. Nói tới việc nhà, cưới nhau gần 7 năm rồi mà mình càng lúc càng thán phục chồng mình. Danh hiệu giỏi việc nước đảm việc nhà, mình thấy dành cho chồng là không trật đi đâu được. Chồng mình làm việc cũng bận rộn lắm, 7 giờ sáng ra khỏi nhà tới công ty, 6 giờ chiều về tới nhà. Một tuần đưa đón con hai lần thì đi muộn hơn về sớm hơn. Nhưng về tới nhà bao giờ cũng dành toàn thời gian cho gia đình con cái, không điện thoại, không mạng xã hội, không games. Đến ngày cuối tuần, hai vợ chồng hay cùng nhau nấu ăn. Nhưng nếu hôm nào mình bận việc này việc kia, giống như hôm nay bận lên mạng mua đồ bàn ghế mới cho gia đình, quay ra thì thấy chồng đã nấu ăn xong xuôi hết rồi. Ăn xong, mình bảo con dọn dẹp bàn cùng mình, xong xắn tay áo bật nước rửa bát, thì chồng đến gần bảo: “Love, let me do it.” (“Em, để anh làm cho.”) Mình liền gạt đi ngay: “No, let me do it. You did the cooking already, let me do the washing up.” (“Không để em làm. Anh đã nấu ăn rồi, để em rửa bát.”) Chồng khăng khăng lắc đầu gạt mình ra: “No. Let me do it.” (“Không, để anh làm.”) “So what should I do then?” (“Thế em nên làm gì?”) Chồng nhìn mình: “Hmm… I don’t know… Chill maybe?” (“Hừm… Anh không biết… Có thể là nghỉ ngơi chăng?”) Mình đứng lưỡng lự nhìn chồng vài giây. Chồng liền chỉ vào cái chỗ gần gần đấy bảo: “Or just stand there and talk to me.” (“Hay là em cứ đứng đấy và nói chuyện với anh đi.”) Rốt cuộc là mình đứng ở trong khu vực bếp gần chỗ chồng rửa bát và… thổi bong bóng cùng con. 4. Chồng mình cũng rất hay ngẫu hứng thất thường. Một hôm đang đứng nấu ăn trong bếp tự dưng quay ra bảo mình: “Love, let me try to carry you.” (“Em, để anh thử bế em lên xem nào.” Mình quay sang trợn mắt: “Why?” (“Sao tự dưng anh đòi bế?”) “Just let me try.” (“Cứ để anh thử xem.”) Vừa nói vừa cúi người xuống rồi. Mình đứng hình: “No, I don’t think it is a good time.” (“Đừng, em không nghĩ đây là một thời điểm thích hợp.”) “Why?” (“Tại sao?”) “I just ate a big bagel.” (“Em vừa mới ăn một cái bánh bagel lớn.”) Chồng cười phì: “How is it related?” (“Thì có liên quan gì?”) “Well…” (“Thì…”) Mình vẫn vô cùng hoảng hốt với đề nghị đột xuất này. Chồng tiếp tục: “Is it that your dream is to be carried?” (“Không phải giấc mơ của em là được bế sao?”) “Yeah, it must be at the right time.” (“Thì đúng là vậy, nhưng phải đúng thời điểm.”) Chồng quả quyết: “It is the right time now. Let me do it.” (“Bây giờ là thời điểm thích hợp. Để anh làm.”) “Ok then.” (“Được rồi.”) Mình chậm chạp gật đầu. Sự quả quyết của chồng khiến mình dần buông xuôi dù trong lòng vẫn không chắc lắm. Thực lòng mà nói dù là bồng bế lãng mạn thật đấy nhưng mà mình cũng rất muốn… giữ tính mạng của mình. Chồng liền cúi ngay xuống trong vị trí sẵn sàng. Mình thì cứng đơ người nín thở sợ hãi chờ đợi. Đúng lúc gay cấn, đứa con gái đang ngồi ăn ngô quay đầu sang nhìn ông bà bô hỏi: “Daddy, what are you doing?” (“Ba, ba đang làm cái gì thế?”) Không hẹn mà cả hai cùng bật cười như điên. Ngớt cười được xíu chồng bảo: “I’m going to carry your mummy.” (“Ba đang chuẩn bị bế mẹ của con.”) Rồi vẫy vẫy mình bảo: “Let’s go to the sofa, it is easier to start from there.” (“Ra ghế so pha đi em, đứng trên ghế dễ bắt đầu hơn.”) Vậy là rốt cuộc vác mình từ phòng khách vào phòng bếp để tiếp tục công cuộc nấu ăn. Đứa con ngồi ăn ngoác mồm cười sung sướng xong bảo: “Daddy, let’s do it again.” (“Ba, làm lại đi.”) Mình vẫn chưa hết toát mồ hôi hột, vội vàng lên tiếng khước từ. Thôi để lần khác con nhé. Mẹ sợ lắm. 5. Xem phim thấy người ta bế nhau lãng mạn là thế, còn mình mỗi lần được bế là trong lòng hoảng lắm. Toàn ôm chặt cổ chồng hét toáng lên như lợn bị chọc tiết: “Anh ơi, đừng làm rơi em nhé. Em chưa muốn chết đâu.” Hay là: “Anh ơi, cẩn thận chân em kìa, đừng đập em vào cửa.” Tuy nhiên nhìn lại cả quãng đường hôn nhân gần 7 năm, mình thấy chồng mình cũng có nhiều cố gắng để thực hiện “giấc mơ” này của mình. Đã có lần bế được từ dưới nhà lên gác, làm mình phục dã man con ngan. Chồng mình cũng thấp bé nhẹ cân, to hơn mình là mấy đâu, thế nên dù đã làm rơi mình cái phịch ngay trên bậc cầu thang cuối cùng, mình cũng phải cúi đầu nể phục gọi một tiếng sư phụ. Vụ bế này mình rất phục, nhưng cái mình phục nhất vẫn là suốt gần 7 năm là vợ là chồng, 4 năm làm cha làm mẹ, vẫn ngày ngày đánh thức mình bằng một nụ hôn, vẫn nắm tay mình mỗi khi rảo bước trên đường, vẫn luôn hôn lên tóc mình mỗi khi đứng phía sau ghế nhìn mình viết lách, vẫn chuẩn bị sẵn kem đánh răng chờ mình đánh răng cùng… Và còn vô vàn những điều khác nữa, từ nhỏ nhặt tới lớn lao, khiến mình cảm nhận ngày một sâu sắc hơn thế nào là tình yêu và thế nào là hạnh phúc. Bốn năm nay hai vợ chồng vẫn luôn bận rộn quay cuồng với con nhỏ. Ngày hôm nay cuối cùng đã đóng gói chiếc xe đẩy vào gara ô-tô, đóng lại một thời gian vất vả với con nhỏ. Cảm giác cuối cùng thì cuộc đời đã bắt đầu sang một trang mới, với vô vàn những điều hay ho thú vị đang chờ đón ở phía trước. Giây phút này mình bỗng cảm nhận rõ hơn bao giờ hết, mình muốn yêu, muốn trân trọng người này hết lòng. Tình yêu người này trao cho mình không ồ ạt, không dữ dội, mà là một thứ tình yêu dịu dàng bền bỉ thấm nhuần, càng nếm thì càng say càng nghiện, càng không thoát ra được. Mình cảm ơn Chúa vẫn luôn ở bên mình, vẫn ngày ngày cầu Chúa cho mình sức mạnh và sự khôn ngoan để học hỏi từ chúa Giê-su nuôi dưỡng cho tình yêu ngày một mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn. *** Bài viết được trích dẫn từ Fanpage vô cùng ngọt ngào: https://www.facebook.com/chuyencuangan/ Link tới wordpress blog https://ngansite.wordpress.com/