Xin chào cả nhà, Mẹ Vụng đã quay lại, còn lợi hại hay không thì hên xui nhé. Sau sáu tháng thai sản hoặc ít hơn, nhiều mẹ quay trở lại với công việc. Riêng mình thì quyết định ở nhà để tập trung chăm sóc cho Erin. Có một số người cho rằng việc mình không đi làm là lười biếng và như vậy là đổ hết gánh nặng cơm áo gạo tiền lên đầu ông xã. Tuy nhiên, có ở nhà 24/24 và nuôi con mới thấy rằng mỗi lựa chọn đều có cái khổ của nó. Vì thế, như đã hứa trong bài “Những câu nói làm tim Mẹ Vụng đau nhói”, hôm nay mình sẽ tâm sự cùng mọi người về việc trở thành một mẹ bỉm sữa toàn thời gian của mình nhé. (Nguồn: Unsplash) Trước khi sinh Erin, mình là một nhân viên văn phòng trẻ trung, có năng lực (được công nhận bằng giấy khen đàng hoàng á nha) và siêu siêng năng (cái này là mình tự nhận. ^^). Mình nghĩ rằng khi Erin được sáu tháng, mình sẽ quay lại làm việc cần mẫn như xưa. Rồi Erin ra đời và thời hạn quay trở lại làm việc gần kề, vì một số lý do khách quan nhưng chủ yếu là vì mình cảm thấy ở nhà với Erin là phương án hoàn hảo nhất trong hoàn cảnh của mình nên mình đành gác lại mọi việc để toàn tâm toàn ý ở nhà cung phụng Erin. Chắc hẳn những ai quyết định nghỉ việc ở nhà nuôi con thì vấn đề đầu tiên mà họ nghĩ đến đó là tiền đâu. Mình cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, bản thân mình may mắn vì có ông bà ngoại hỗ trợ cộng với việc ông xã cũng chịu xoay sở nên hai vợ chồng chưa phải lo lắng quá nhiều về vấn đề kinh tế. Điều duy nhất khiến mình mệt mỏi đó là việc chiến đấu với những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực khi phải ở nhà quá nhiều. Vậy khi mình ở nhà và dành hết toàn bộ sự quan tâm cho một con người bé nhỏ thì thế nào? Ôi, mình cũng không biết phải viết tiếp sao nữa. Nói chung là lúc thế này lúc thế kia. Khi con khoẻ mạnh, ăn được ngủ được và chơi ngoan thì hạnh phúc vô bờ bến. Ngược lại thì sẽ buồn ơi là sầu. Erin theo mình là một em bé “dễ chịu” dù ẻm siêu hiếu động nhưng không phải lúc nào ẻm cũng là một em bé vàng. Những lần Erin mọc răng, hay rơi vào wonder week hoặc chỉ đơn giản là ăn ít đi, ngủ ít đi thật sự là nỗi ám ảnh với mình. Mình cảm thấy thất vọng, bất lực và vô dụng vì mình nghĩ có mỗi việc ở nhà trông con mà mình làm cũng không xong. Chưa nhắc tới việc lâu lâu vác mặt ra đường, mình lại nhân được câu hỏi “Con không đi làm à?” từ các cô hàng xóm đáng kính. Sau khi biết rằng mình chỉ ở nhà coi con thì mọi người sẽ thương cảm kiểu như “công việc tốt vậy mà phải bỏ để ở nhà chăm con. Uổng quá hen”. Nghe tới đây là mình chạnh lòng kinh khủng vì nhớ lại một thời huy hoàng đã qua khi mình chưa có gì vướng bận. Việc chỉ loanh quanh suốt ngày trong nhà cũng làm cho mình cảm thấy bị ngu dần đều theo năm tháng vì chẳng va chạm nhiều với ai hay phải xử lý bất kỳ một tình huống nào. Ngày xưa, mình làm việc cho một công ty của Anh trong môi trường bao năng động và được gặp gỡ rất nhiều người từ các nước trên thế giới. Từ khi ở nhà thì mình ngại tiếp xúc với người lạ, khả năng giao tiếp cũng thật sự có vấn đề còn tiếng Anh thì không được thuần thục nữa.Vậy nên đầu năm nay khi trở lại làm việc, mình không còn nhạy bén và cứ chậm chạp sao ấy. Dù mình biết là mọi chuyện sẽ ổn nhưng cũng lại tủi thân trước đã. Ở nhà thì còn bị tụt hậu và thua kém bạn bè nữa chớ. Đỉnh điểm là cuối năm vừa rồi, khi nhìn bạn bè đồng trang lứa đạt được thành tích này thành tích kia, với đủ các bằng chứng và nhận giấy khen sau một năm làm việc. Riêng mình thì NOTHING…Mình biết mình vụng nhưng nếu mình là một bà mẹ tốt thì liệu có ai công nhận điều đó không? Nếu con mình OK thì đó là điều đương nhiên còn không thì mình là đồ bỏ đi à? Nghĩ tới đó thế là mình bật khóc nức nở. (Nguồn: Unsplash) Vì không đi làm nên mình hiển nhiên là không làm ra tiền. Dù cứ xài hết tiền là mình sẽ í ới ông xã và chưa bao giờ ổng ý kiến gì về việc mình chi tiêu nhưng mình vẫn cảm thấy mất tự tin lắm. Xài tiền mình làm ra thì vẫn là tuyệt nhất đúng không cả nhà? Chứ đã ăn bám mà còn chi tiêu mạnh tay thì thật là kỳ cục quá đi đó mà. Chưa hết, đôi khi mình còn ganh tỵ hay thậm chí là ghen tuông vô cớ với ông xã. Lúc trước ông xã mình đi chơi là mình cũng đi chơi. Ổng đi nhậu thì mình cũng í ới bạn bè tụ tập ăn uống. Nên ổng đi đâu hay mần gì mình cũng không quan tâm lắm. Giờ thì ổng cũng vẫn có thể bay nhảy thoải mái còn mình thì chịu chết ở nhà và tưởng tượng đủ thứ. Những lần ổng về trễ thì mình cũng lại nước mắt ngắn dài và tự hỏi khi nào mình sẽ không phải chịu đựng cảnh này nữa. Tâm sự tới đây chắc các bạn chưa làm mẹ sẽ không dại gì mà bỏ làm ở nhà chăm con đâu hen. Nhưng nói gì thì nói, mình chưa một lần cảm thấy hối hận mà ngược lại mình thấy hài lòng với sự lựa chọn này. Mình cũng không xem việc nghỉ làm để ở nhà hầu hạ công chúa là một sự hy sinh. Nhìn Erin trưởng thành hơn mỗi ngày với đủ trò trên đời khiến mình cảm thấy việc ở cùng con suốt thời gian qua là một ơn lành. Mình tự hào vì mình là người hiểu con nhất và được chứng kiến những “lần đầu tiên” của con. Khi Erin biết lật, biết chập chững đi hay bắt đầu ê a những từ có nghĩa, mình đều là người chứng kiến trước hết chứ không phải được nghe kể lại từ bà ngoại hay vú em. Mình cũng chắc chắn rằng mình là người mà Erin tin tưởng nhất, yêu quý nhất và đeo bám dai dẳng nhất (cái này thỉnh thoàng khiến mình thấy phiền vãi chưởng) vì mỗi lần ẻm gặp vấn đề thì ẻm đều chạy đi kiếm mình đầu tiên. Đó thật sự là một niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời mà mình nghĩ chỉ có các mẹ trong hoàn cảnh của mình mới hiểu. Cuối cùng, khi một người gặp Erin và nói rằng "Erin là thích nhất nhé, có mẹ ở nhà chăm sóc thì còn gì bằng" thì đấy thật sự là một lời động viên để mình kiên định với những gì mình đã chọn. (Nguồn: Unsplash) Để kết thúc bài viết ngày hôm nay, mình xin trích dẫn một câu nói rất hay mà mình hết sức tâm đắc đó là: “Chúng ta có cả đời để làm việc, nhưng tuổi thơ của con chỉ có một lần duy nhất”. Đây chính là lời nhắc nhở bản thân mình phải cố gắng dành nhiều thời gian quý báu cho Erin. Ờ, thì đôi lúc mình thấy chán nản dã man nhưng sau tất cả miễn Erin của mình vui vẻ thì mọi thứ mình đều có thể vượt qua được hết. E hèm, lại dài dòng nữa rồi. Mình xin phép chào tạm biệt cả nhà và hẹn gặp mọi người trong thời gian sớm nhất có thể nha. From Mẹ Vụng with love,