1. Hôm nay trong lòng mình cảm thấy bình yên đến lạ lùng. Giống như khi một người ngồi hồi tưởng lại những ngày tháng êm đềm tươi đẹp nhất của tuổi thơ, những ngày tháng ngập tràn sự sum vầy đầm ấm trong không khí gia đình. Chỉ khác là với mình hôm nay, cảm giác êm đềm không chỉ cô đọng lại trong hồi ức quá khứ, mà còn sống động trong từng phút giây của hiện tại. Ngay từ giây phút đầu tiên trong ngày, khi mở cửa sổ để không khí tươi mới đầu xuân nhè nhẹ lùa vào từ từ hoà quyện với hơi ấm trong căn nhà, hiện ra phía trước mắt là những căn nhà xinh xắn, những con đường tĩnh lặng, những hàng cây quen thuộc bắt đầu chớm chớm nụ tầm xuân. Trong nhà, kề bên tai tiếng bước chân nhịp nhàng của người chồng chạy qua chạy lại làm việc này việc kia trong nhà. Rồi loáng thoáng từ xa tiếng người nói cười, thanh âm trong trẻo của đứa con gái nhỏ cao vun vút, xen kẽ với tiếng nói trầm bổng ấm áp của người ông người bà. Trong lòng mình bỗng rộn ràng một niềm vui khó tả. Những ngày có ông bà nội của Anna qua chơi, đều yên bình như vậy. 2. Gia đình mình, mỗi lần có bố mẹ chồng sang chơi, luôn dành thời gian tuyệt đối cho nhau. Có một sự quấn quýt rõ rệt trong hoạt động của mọi người trong nhà. Từ ăn uống cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, cho tới dọn dẹp rửa bát đĩa cùng nhau. Mình để ý cả chồng và bố chồng đều rất năng nổ trong bếp, giống như một bản năng vô cùng tự nhiên của cuộc sống hàng ngày. Ví dụ như khi nghe thấy mẹ chồng lục đục lấy nồi bật bếp, chồng mình sẽ ngay lập tức đứng dậy bước ra, nhanh nhẹn lấy đồ từ tủ lạnh. Hay khi mình sắn tay áo rửa bát, bố chồng sẽ tự động bước tới gần, lấy khăn lau bát để vào chạn. Không lúng túng, không ngại ngần, không ai cần phải hỏi: “Có cần giúp không?”, cũng không ai từ chối xua đuổi sự giúp đỡ, vì đơn thuần đây là cách mọi người dành thời gian với nhau. Mình có thể thấy chính vì ngay từ nhỏ chồng mình được nuôi dưỡng với thói quen và nề nếp như vậy, nên bây giờ với anh chuyện bếp núc, việc nhà đều là việc rất tự nhiên. Ngay cả đứa con gái nhỏ của mình, giờ cũng rất hăng hái giúp đỡ phụ việc này việc kia, trước khi ăn có thể giúp mang đồ bày lên bàn, sau khi ăn có thể giúp cất đồ đi. 3. Bố mẹ chồng mình cũng dành rất nhiều thời gian nói chuyện với con cái, không chỉ mỗi bữa ăn, mà gần như mỗi khi không làm hoạt động gì đó là sẽ ngồi xuống uống trà nói chuyện. Bố mẹ con cái nói chuyện như những người bạn, từ những câu chuyện vặt vãnh hàng ngày, tới đi sâu vào công việc cuộc sống, tới chuyện chính trị kinh tế, chuyện tin tức thế giới. Nói với nhau về những cuốn sách đã đọc, về những bộ phim đã xem, về những con người đã gặp… dường như không bao giờ dứt chuyện. Bố mẹ chồng mình không phải là những người nói nhiều, nhưng trong cách giao tiếp với con cái, ông bà biết gợi chuyện, biết lắng nghe một cách tôn trọng, không áp đặt, không khuyên răn, không thể hiện mình là người bề trên hiểu biết, mà luôn nói chuyện như những người bạn, khiến con cái cảm thấy thoải mái để chia sẻ suy nghĩ của mình. Khi mới quen, mình đã rất ngạc nhiên và có phần thích thú khi thấy chồng mình thích trò chuyện với bố mẹ như thế nào, có thể ngồi cả buổi nói chuyện với bố mẹ mà không biết chán. Rồi đến lượt mình, mình cũng bị cuốn vào, thích nói, thích chia sẻ. Ngay cả bố chồng mình, là cha của hai đứa con trai, một người khá trầm tính ít nói, dường như không có điểm gì chung với mình, nhưng ông luôn tìm ra chủ đề để hỏi chuyện mình, khiến mình cảm thấy sự quan tâm và trân thành trong việc muốn biết tới suy nghĩ của mình, khiến mình nhanh chóng cảm thấy là một thành viên của gia đình. 4. Mỗi lần bố mẹ chồng qua chơi, gia đình mình cũng hay tìm các nơi mới mẻ quanh khu vực để đi thăm thú cùng nhau, chứ không chỉ quanh quẩn ở nhà. Ví dụ như hôm nay đi thăm một khu vườn cách nhà nửa tiếng lái xe, đi dạo ngắm hoa rồi ngồi quán cà phê ăn bánh uống trà. Hôm khác thì đi thăm một thị trấn ở bên cạnh, hay có hôm đơn thuần là chọn ăn trưa tại một nhà hàng mới. Dù những hoạt động này chồng mình thường là người đề xuất ra, nhưng mình biết chính ông bà đã nuôi dạy chồng mình trở thành một người thích dành thời gian cùng nhau thử những thứ mới, cùng nhau đi thăm thú nơi này nơi kia. Vì kể từ khi con bé, đây chính là cách gia đình chồng dành thời với nhau, không chỉ là những khoảng thời gian chất lượng ở bên nhau mà còn mở mang đầu óc hiểu biết. 5. Mình cũng rất ngưỡng mộ cách bố mẹ chồng mình chơi với con của mình. Không chỉ là chơi chơi cho vui, mà ông bà thực sự hoà vào cuộc chơi. Không ít lần ông nội bò lê bò càng trên đất cùng cháu đẩy xe cho bé búp bê. Không ít lần bà nội ngồi cầm bút xanh đỏ tím vàng cùng cháu tô màu vào những khung hình trống. Ông bà có thể chơi với cháu hàng giờ chứ không chỉ 15 phút nửa tiếng. Ông bà mua cho cháu những trò chơi thú vị, những cuốn truyện bổ ích, nhưng cũng không ngừng suy nghĩ để tạo ra những hoạt động mới cho cháu. Hôm thì nướng bánh bích qui, hôm thì vẽ tranh màu nước, hôm đàn hát trong nhà, hôm trồng cây tưới hoa, hôm nhặt lá thả sông… Nhìn ông bà háo hức mang hết các thứ này thứ kia từ nhà đến cho cháu thử, cho cháu chơi, mà mình phải háo hức theo. Một lần nữa mình có thể thấy vì sao chồng mình lại giỏi chơi với con như vậy. Vì đây chính là cách bố mẹ đã chơi với anh thuở còn bé. 6. Thực sự mình rất mừng cho con vì được lớn lên trong một gia đình như vậy. Mình chưa bao giờ phải lo lắng về bất đồng quan điểm về phương pháp giáo dục. Thứ nhất ông bà luôn tôn trọng cách giáo dục con của hai vợ chồng, không bao giờ tự ý áp đặt điều gì, bao giờ cũng hỏi ý kiến của hai vợ chồng trước, và luôn cẩn thận làm theo ý muốn của hai vợ chồng. Thứ hai, và cũng quan trọng hơn cả là ông bà luôn mở mang đầu óc cho mình về cách giáo dục con cái. Ngày hôm nay khi đi chơi ở vườn hoa, khi mẹ chồng và mình đứng nói chuyện. Bà nói bà rất vui khi nhìn thấy Anna thích thú nhặt cành cây khô, nhặt sỏi, nhặt lá cây khô thả xuống sông. Bà bảo: “Mẹ tự nghĩ với mình, tuổi thơ chính là phải như thế.” *** Bài viết được trích dẫn từ Fanpage vô cùng ngọt ngào: https://www.facebook.com/chuyencuangan/ Link tới wordpress blog https://ngansite.wordpress.com/