Chào các mami, lần trước, mình đã giới thiệu đến ba mẹ và các bé cuốn truyện “Con mèo và con chuột bạn thân của nó” của tác giả Luis Sepulveda. Ba mẹ có thể tham khảo tại đây. Lần này mình giới thiệu thêm 1 cuốn nữa của tác giả này, đó là cuốn “Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp”. Mình thật sự rất thích văn phong của Luis Sepulveda, truyện của ông rất nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa những bài học, những ý nghĩa sâu sắc. "Vì sao con ốc sên lại chậm hả mẹ?" Nếu bé nhà bạn từng hỏi những câu hỏi tương tự, thì đây là câu chuyện thật dễ thương để trả lời cho bé. Trong thế giới tự nhiên tươi sáng, sống động đang diễn ra ngay trước mắt bạn đọc, ngòi bút tài tình của Luis Sepudelveda dường như biến mỗi người chúng ta trở thành một chú ốc sên nhỏ hồn nhiên và nhiệt thành, sống hết mình trên hành trình khôn lớn mỗi ngày. Ở 1 đồng cỏ nọ có 1 đại gia đình những con ốc sên chung sống dưới tán cây ô rô. Đối với chúng, đó là 1 chỗ ở tuyệt vời, nên chúng chẳng bao giờ có ý định đi đâu. Chúng hài lòng với việc sống dưới tán cây rợp bóng mát, ăn hoa bồ công ăn hàng ngày, và ko hề có ý định thay đổi điều đó. Ngay cả việc bò ra những đám cỏ non ở cuối đồng cỏ, hay khu vực giáp với vệ đường cũng là những điều chưa bao giờ xuất hiện trong ý nghĩ của chúng. Chúng gọi nhau đơn giản là Sên. Tuy nhiên, trong đàn có 1 con ốc sên, nó có rất nhiều câu hỏi trong đầu, chẳng hạn như vì sao nó lại chậm, và vì sao tụi nó ko có tên. Đối với nó ko có tên thật là 1 điều bất công. Nó đem các câu hỏi của mình đi đến hỏi những con ốc sên lão làng nhất trong bọn. Nhưng không ai quan tâm đến câu hỏi của nó. Trong 1 lần lang thang kiếm ăn, nó nghe được những con ốc sên già kể về con cú thông thái trên ngọn cây dẻ gai có thể biết rất nhiều điều. Thế là con ốc sên muốn biết vì sao nó chậm bắt đầu bò đi tới cái cây ấy. Nó bò chậm, thật chậm mất từ sáng đến tối mới đến được cây dẻ gai, rồi nó lại chậm, thật chậm bò lên cành cây nơi con cú đang đậu. Nó hỏi con cú câu hỏi nó muốn hỏi “”Bác Cú ơi, vì sao cháu lại chậm chạp”. Con cú thông thái bảo “cậu chậm chạp vì cậu nhỏ bé, mà cậu phải vác nặng, tất cả những mưa gió, sấm chớp, màn đêm, những gì mà cậu đã trải qua đè nặng lên thân thể cậu”. Con ốc sên không mấy hài lòng với câu trả lời ấy, vì nó và các con ốc sên trong đàn chưa từng thấy mệt mỏi vì phải vác nặng. Nó quay về trong lòng vẫn đầy hoài nghi. Rồi nó cứ đem câu hỏi đó hỏi đi hỏi lại trong các bữa ăn tụ tập cùng cả đàn. Những con ốc sên già bắt đầu thấy phiền phức, và nói với nó “Nếu cậu còn tiếp tục hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như thế này, thì chúng tôi sẽ đuổi cậu đi”. Với quyết tâm phải tìm ra được câu trả lời cho mình, con ốc sên quyết định ra đi, nó nói với cả đàn “tôi sẽ chỉ trở về khi tìm được câu trả lời”. Thế rồi nó ra đi, chẳng biết đoạn đường dài phía trước như thế nào, nhưng nó vẫn hướng về phía trước. Trên đường đi nó gặp được một con rùa, một loại động vật cũng chậm như nó. Bác Rùa ấy, ngày xưa sống cùng với con người, được một cậu bé chăm sóc rất tử tế. Nhưng đến khi cậu bé lớn lên, cậu rời bỏ nó, thả nó ra đường. Chính vì 1 quãng thời gian dài được chung sống với con người, nên Rùa am hiểu rất nhiều chuyện. Khi nghe câu chuyện của Ốc sên, Rùa nói với nó là những người hay đặt ra những câu hỏi ít người dám hỏi thì được gọi là người có dũng khí, thế là Rùa đặt cho Ốc sên cái tên Dũng khí. Thế là 2 người bạn chậm chạm đi cùng nhau. Rùa dẫn Ốc sên đến mép cỏ ven đường, nó thấy con người cùng những con vật bằng kim loại đang ở đó. Đặc biệt có 1 con vật to rất to, đang đổ 1 chất gì đó đen ngòm ra đất. Chất này tiêu diệt hết cây cỏ chỗ đó, và đang lấn sâu dần vào đồng cỏ nơi các loại vật đang sinh sống. Ốc Sên cảm thấy run sợ. Nó nói với Rùa giọng xấu hổ “Cháu nghĩ cái tên Dũng khí không hợp với Cháu đâu ạ”. Rùa ôn tồn nói với nó “Người có dũng khí không phải là người không biết sợ mà là người biết chế ngự nỗi sợ”. Sau khi thấy cảnh tượng trên, Ốc sên suy nghĩ 1 lúc và quyết định từ giã rùa và quay trở về báo tin cho đàn của mình biết. Trên đường đi, nó đã gặp và báo tin cho các con vật khác trên đồng cỏ như kiến, sâu chuột chũi,.. và nó dần dần hiểu ra lý do vì sao mình chậm chạp. Khi nó về đến gốc cây ô rô quen thuộc, nó thuyết phục được những con ốc sên trẻ đi theo nó tìm kiếm nơi ở mới, còn những con ốc sên già thì không tin lời nó. Nó cùng với những người anh em trải qua biết bao khó khăn, vất vả để đến được Xứ sở bồ công anh mới. Trên đường đi, Dũng khí luôn là người dẫn đường, hướng dẫn, bảo vệ và che chở những người anh em của mình. Kết thúc câu chuyện là một happy ending (kết thúc có hậu) dành cho Dũng khí và những người bạn. “Trong cuộc sống, ai cũng cần một chỗ dựa, nhưng điều quan trọng nhất chúng ta phải biết dựa vào chính bản thân mình”