1. Trước khi đi ngủ, nằm lướt Facebook tình cờ thấy cái video quảng cáo nịt bụng. Thấy người mẫu trong video kéo kéo vài thì cái bụng phẳng lì nhưng không tí mỡ nào, mình cứ thế một “ồ” hai “oà”. Chồng nằm cạnh tò mò hỏi: “Gì thế em?” Mình bảo: “Em đang xem cái nịt bụng (corset).” Chồng tưởng nghe nhầm: “Cosette á?” (Cosette là một nhân vật nữ trong nhạc kịch “Những người khốn khổ”) Mình: “Không, là cái nịt bụng, chứ không phải là Cosette.” “À, cái nịt bụng.” Chồng à lên một tiếng rồi liền quay sang vòng tay ôm ngang bụng mình từ phía sau lưng: “Giờ em có một cái nịt bụng rồi nhé.” Ha ha, quả là có sáng tạo. Mỗi tội cái “nịt bụng” này không mang theo mọi lúc mọi nơi được. 2. Vẫn chuyện đi ngủ. Mình: “Sao anh vẫn chưa ngủ thế?” “Anh không biết. Hôm nay cứ cảm thấy ngứa ngáy bồn chồn thế nào ấy.” “Hừm. Anh cố ngủ đi. Chứ anh chưa ngủ thì em không thoải mái làm chuyện của em được.” (Tức là xem phim và đọc truyện.) Vừa nói xong thì bị cù cho chí mạng. Chồng vừa cù vừa kêu ca: “Cái gì?! Đáng ra em phải nói là “Em rất mừng vì anh còn thức để mà em có người nói chuyện cùng chứ.”.” “Mình vừa nói chuyện nhiều thế còn gì. Giờ phải để em xem phim một tí chứ.” “Thật là, sao em có thể nói thế. Dành thời gian với anh mà cứ như thể là quá nhiều bơ trên bánh mì thế là sao?” Mình kệ, nhún vai quay lưng đi lấy cái điện thoại ra. Chồng đằng sau, tay vẫn đang gác trên trán, miệng lẩm bẩm: “Anh không phải là bơ, mà là… là…” Mình tò mò nghển tai: “Là cái gì?” Chồng chẹp miệng: “À, anh muốn tìm cái đồ gì mà em muốn ăn nữa ăn mãi, càng lúc càng muốn nhiều mà không bao giờ chán. Nhưng mà nghĩ không ra.” “À phải rồi!” Chồng bỗng reo lên: “Anh chính là giống như những bộ váy đẹp mà em luôn muốn thu thập nhiều nhiều thêm.” (“I’m like nice dresses which you always want to collect more and more.”) (=> Đúng là chỉ có váy là nhiều bao nhiêu cũng không biết chán.) Mình cười không ngậm được mồm. Nửa đêm có người không muốn làm bơ, mà muốn làm váy đẹp. 3. Xem xong cái phim Trung Quốc gì đấy, xong ra bảo chồng: “Hôm nay em dạy tiếng Việt cho anh.” “Ừ, em dạy đi.” “Từ giờ anh hãy gọi em là “sư phụ”.” “Hả, “sơ phu” á?” “Không, không phải “sơ phu”, mà là “SƯ PHỤ”, “phụ” như trong từ tofu (đậu phụ) ấy.” Chồng gật gù: “À ừ anh biết rồi.” Rồi nhắc lại rõ to: “Sơ tofu.” Thấy con vừa chạy ra, chồng tiếp luôn: “Anna, con là baby tofu, còn mẹ con là sơ tofu.” (baby tofu = đậu phụ con, sơ tofu = đậu phụ sơ?) Mình: “…” Dạy tiếng Việt thất bại. Hay đúng hơn tham vọng làm sư phụ bị thất bại. 4. Mình: “Em đi viết blog đây.” Chồng: “Đợi đã. Dành 5 phút với anh trước đã.” Vừa nói vừa vẫy vẫy gọi mình ra ghế sô pha ngồi cùng. Nghe gọi, mình cũng ra ngồi, ôm ôm ấp ấp một tí. Nhưng chưa đầy một phút thì con khỉ con xuất hiện nhảy ngay vào giữa, nhảy lên nhảy xuống chọc phá liên hồi, muốn ôm cũng chẳng ôm được. Mình đùa nghịch chơi với khỉ con một lúc, xong đứng dậy: “Hết 5 phút rồi. Em đi viết đây.” “Khoan đã.” Chồng vội ới theo: “Em đã đành 5 phút với anh đâu. Từ nãy giờ toàn dành thời gian với người khác.” (=>người khác ở đây tức là con khỉ con) Mình hất đầu sang con khỉ: “Nhưng kiểu này thì sao mình ôm ấp được?” Chồng, một tay vẫn đang đối phó với khỉ, một tay làm thành hình vòng cung ám chỉ dành chỗ cho mình ngồi xuống: “It is ok. I can have one on each hand. Better than no you at all.” (Ý là, có thể ôm mỗi người một bên, dù không hoàn toàn trọn vẹn, nhưng có em vẫn còn hơn là không có em.) 5. Đến lúc đi viết blog. Mình ngồi gõ gõ. Chồng ngồi đọc sách bên cạnh, thi thoảng chạy ra chơi với con, thi thoảng chạy ra xem cơm chín chưa. Đang viết, thấy chồng ngó sang lẩm bẩm: “Bơ trên bánh mì? Đoạn nào ấy nhỉ…” Xong gật gù: “À, anh nhớ ra rồi…” (Lúc đầu, mình có viết nháp bằng tiếng Anh, nên có nhiều cụm từ đơn lẻ chồng đọc được.) Mình thấy hơi xí hổ giống đang viết nhật ký có người đọc trộm, liền che ngay màn hình lại hét lên: “Anh! Em đang viết nhật ký. Anh không được phép đọc như thế.” Chồng bình thản: “Em không cần phải che làm gì. Em viết toàn bằng tiếng Việt anh có hiểu đâu.” Nhưng nói thế thôi chứ mắt vẫn liên láo có nhìn qua kẽ ngón tay mình để xem có dòm thêm được cái gì không. Mình che kín luôn, rồi đuổi như đuổi tà. Đến khi người lững thững đi rồi, vẫn còn mắng theo phía sau: “Anh thật không biết phép lịch sự tốt thiểu là gì. Không bao giờ được đọc nhật ký bí mật của người khác như thế.” Nghe tới đây, người bị mắng, liền ngay lập tức quay đầu lại phán: “There is no secret between man and wife.” (“Không có bí mật giữa đàn ông và vợ.”) 6. Buổi sáng. Đang đứng trước gương bôi kem ngắm ngắm vuốt vuốt thì có người nhào tới ôm. Vừa ôm vừa hít hít ngửi ngửi. “Chà, em thơm quá.” Chồng xuýt xoa: “Em xịt nước hoa đấy à?” Mình cười cười. Chả là vừa bôi kem mùi hoa hồng xong. Chồng vẫn tiếp tục hít ngửi: “Hay là em tự nhiên luôn có mùi thơm như hoa thế này?” (“Or you just naturally smell like flowers?”) Mình vẫn tủm tỉm. Chồng liền thủ thỉ vào tai: “Em sẽ cưới anh chứ, flower bean?” (“bean” là biệt danh chồng hay gọi mình, giờ được thêm chữ “flower” vào trước) Vừa thủ thỉ vừa hôn lên cổ mình làm mình buồn quá bật cười khanh khách. Xong chồng nói tiếp: “Em có mùi thơm giống hoa, còn anh thì giống mùi củ cà rốt.” Mình đang cười phải dừng lại quay sang nhìn: “Hả? Cà rốt?” Chồng gật đầu: “Ừ, cà rốt thường không có mùi gì, có phải không nhỉ?” Vừa nói vừa giương giương cái cổ ra cho mình ngửi. Mình cũng ngửi ngửi, rồi gật đầu: “Xem ra anh đúng là có mùi cà rốt đấy.” Vậy là hoa và cà rốt cùng nhau cười hi hi ha ha, rồi kéo nhau đi ăn sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. — Ảnh: “Anh, nhìn góc độ này, trông anh cũng hơi đẹp trai đấy.” “Cái gì?! Chỉ “hơi” thôi á?! Phải là “rất” mới đúng chứ!” => chắc do mải chú ý từ “hơi” mà không phản pháo từ “góc độ”… *** Bài viết được trích dẫn từ Fanpage vô cùng ngọt ngào: https://www.facebook.com/chuyencuangan/ Link tới wordpress blog https://ngansite.wordpress.com/