Hôm nay mẹ nhất quyết không đọc truyện cho My trước khi đi ngủ. My khóc hết nước mắt nhưng mẹ vẫn nhất nhất không là không. Như mọi ngày My mất rất nhiều thời gian trong việc đi tắm, ưỡn ẹo lăn lê bò toài 15 phút không cởi được xong quần áo. Tắm xong thì lại tiếp tục ưỡn ẹo không chịu sấy tóc và mặc quần áo. Mọi lần mẹ thương thuyết với My là My không nhanh mẹ sẽ không đọc truyện nữa và My phải đi ngủ luôn. Nhưng lần nào mẹ cũng thương và đọc truyện cho dù My vẫn rất lề mề. Một là thấy con thích đọc sách quá, 2 là chẳng ai muốn làm con khóc trước khi đi ngủ để con phải trằn trọc hết cả. Nhưng mà sự kiên nhẫn cũng chỉ có hạn và hôm nay mẹ nhất quyết làm đúng như những gì mẹ thỏa thuận với My. Vì My không chịu đi tắm, không chịu mặc quần áo nhanh nên My không có thời gian đọc sách, và My phải đi ngủ luôn. Tất nhiên sự cương quyết này của mẹ chẳng tiết kiệm được chút thời gian nào. Thời gian My khóc và mẹ chờ My khóc xong, My bình tĩnh lại để lên giường dài gấp đôi thời gian đọc hết 1 quyển truyện. Nhưng đôi khi "ta càng nhân nhượng thì địch càng lần tới". Rất rất nhiều lúc mẹ lựa chọn con đường dễ dàng là nghe theo con, không phải lý luận, không phải khóc lóc, và hệ quả là càng ngày sự kiên nhẫn của mẹ càng bị thử thách. Nên hôm nay mẹ phải tự nhắc nhở bản thân luôn làm đúng như những gì mình nói với con. Để con hiểu rõ hành động đi đôi với hệ quả. Nghĩ lại thấy nếu ở VN có ông bà thể nào cũng sẽ bị kêu "Thôi đọc cho con đi, đọc cho con mất 10' làm gì mà khó khăn thế, khổ thân cháu bà, tội nghiệp cháu ông, mẹ mày cứ lắm chuyện"... vân vân mây mây. Nhưng mình tin là khi việc làm và lời nói nhất quán, con sẽ thấy lời nói của mẹ có trọng lượng hơn vào lần sau. Cho dù hôm nay My đứng ôm sách khóc 10 phút, đi ngủ có trằn trọc hơn 1 chút, nhưng hi vọng ngày mai khi đến giờ đi tắm My sẽ nhớ tới hậu quả của việc lề mề này mà tiến bộ hơn! Hi vọng thế!