Tôi là một bà mẹ đơn thân, lựa chọn làm một bà mẹ đơn thân không phải là điều tôi mong muốn, đứa bé càng không phải là kết quả của một cuộc tình chóng vắng. Tôi lựa chọn làm mẹ đơn thân không phải vì tôi quá xấu, kém cỏi hoặc không có khả năng tìm được ai. Tôi không xấu, mà ngược lại tôi cũng có chút ngoại hình dễ thương, học thức. Lựa chọn làm mẹ đơn thân bởi tôi thèm khát có một đứa con và muốn có nó trong cuộc đời của tôi. Nghe có vẻ điên rồ, và có nhiều người hoài nghi tôi có vấn đề về tâm thần, nói tôi khùng khi tự khiến mình khổ, khiến con mình khổ. Người ta nói tôi có ăn học đàng hoàng, có sự nghiệp, có danh vọng và có chút nhan sắc thì hà cớ tôi lại không tìm yêu một người đàn ông xứng tầm. Thế nhưng, khi ở cái độ tuổi đẹp nhất để kết hôn, tôi lại mất niềm tin vào đàn ông trong cuộc sống hôn nhân, tôi mệt mỏi khi mất thời gian đi tìm hiểu hẹn hò. Đến khi nói chuyện hôn nhân, tôi lại ám ảnh với những tính cách gia trưởng của người mình yêu. Tôi bắt đầu cảm thấy áp lực bởi những áp lực khi sẽ làm vợ, làm con dâu. Tôi lựa chọn làm mẹ đơn thân, một lựa chọn mà tôi thấy không có sự ràng buộc. Tôi muốn nuôi dạy con trong sự thoải mái nhất, cùng một lúc không có những nghĩa vụ cũng như trách nhiệm mệt mỏi của việc vừa làm con dâu, vừa làm vợ và vừa làm mẹ. Còn chưa kể đến những xung đột trong tài chính và cách nuôi dạy con cái, hoặc những mất mát đau khổ nếu một ngày 2 người phải ly hôn. Ở Việt Nam, làm mẹ đơn thân luôn có cảm giác có cái gì đó thiệt thòi dữ lắm, lời ra tiếng vào, cả những ánh mắt thương hại. Nhưng ở các nước phương Tây, việc làm mẹ đơn thân hết sức bình thường và chẳng có gì to tát. Tôi không cổ xúy cho việc theo xu hướng làm mẹ đơn thân, nhưng tôi ủng hộ cho những ai lựa chọn làm mẹ đơn thân, họ lựa chọn nó vì họ thấy lúc đó là quyết định phù hợp nhất. Những ngày tháng làm mẹ đơn thân, nó thực sự không hề đơn giản. Những đã khi lựa chọn, tôi chỉ tập chung năng lượng vào việc nuôi dạy con thật tốt. Con tôi không chỉ phát triển tốt về thể chất, mà còn có sự đặc biệt về nhận thức và tính cách. Tôi huấn luyện con thành một đứa trẻ độc lập, tự tin, lạc quan và bỏ xa những ánh mặt kì thị soi mói. Chỉ cần được yêu thương, tôi tin rằng đứa con nào cũng sẽ hạnh phúc. Đến bây giờ tôi đã hiểu được rằng, khái niệm hạnh phúc của mỗi người không giống nhau. Không phải ai cũng giống nhau, không nhất định phải đi theo 1 hướng. Tôi đã thử và từng tìm kiếm nó, tôi cũng muốn giống nhiều người nhưng điều đó lại làm tôi trở lên mệt mỏi. Suy cho cùng, con người ta lại yếu đuối nhất khi tự để mình trong ánh mắt của người khác, khiến họ không thể tự nhìn ra mình là ai, mà phải nhìn mình qua chiếc gương phản chiếu từ trong ánh mắt của người đời.