Bé Trần Thị Hiếu Thảo (9 tuổi) trú tại huyện Cù Lao Dung, tỉnh Sóc Trăng, sinh ra đã bị khiếm khuyết, cụt cả tay lẫn chân. Sau khi bố mất vì tại nạn, mẹ em đã đi bước nữa và em ở với ông bà ngoại. “Vì sinh ra đã thiếu mất chân tay, nên khi đi học, không có bạn nào thích chơi với Thảo. Không chỉ có vậy, các bạn còn nói không có chân tay mà cũng đi học, đi học làm gì”, cô bé hồn nhiên chia sẻ như vậy. Mặc dù không có được đôi tay, nhưng cô bé rất nỗ lực, em viết chữ rất đẹp và còn đạt được giải cao khi đi thi vở sạch chữ đẹp, em có ước mơ khi lớn lên muốn được làm bác sĩ. Những lúc ở nhà, Thảo còn được ông bà ngoại nhận xét là rất ngoan ngoãn, giúp ông bà quét nhà và tự biết ăn uống. Gần đây, Thảo được ông ngoại mua cho đôi chân giả, dù tập đi bằng chân giả rất đau, nhưng em vẫn có gắng mỗi ngày vì em không muốn bị các bạn trêu chọc nữa Em nghẹn ngào chia sẻ rằng: “Em rất nhớ mẹ, bây giờ mẹ có chồng mới và có em nữa rồi nên một năm mẹ mới về thăm em có một lần”. Có lần, em còn ngây ngô hỏi bà ngoại rằng: “Sao mẹ sinh con ra cụt tay cụt chân, mà em bé mẹ mới sinh ra lại không bị gì hết (tức con riêng của mẹ Thảo)?”. Dù sinh ra đã khiếm khuyết, nhưng cô bé rất lạc quan và có một nghị lực phi thường, trên mặt em luôn nở nụ cười rạng rỡ. Sự lạc quan của em là nguồn động lực cho bao người khác, bởi em là cô bé tàn nhưng không phế, mong em và gia đình luôn mạnh khỏe.