Rối loạn giao tiếp ở trẻ em là gì? Rối loạn giao tiếp ở trẻ em là khi một đứa trẻ gặp khó khăn trong giao tiếp với người khác, không hiểu nghĩa của từ hoặc khó khăn để tạo ra âm thanh của lời nói. Trẻ cũng có nói lắp, nói ngọng, vật lộn với lựa chọn từ, trật tự từ hoặc cấu trúc câu. Nguyên nhân gây ra rối loạn giao tiếp ở trẻ Rối loạn giao tiếp có thể được phát triển. Hoặc chúng có thể được gây ra bởi: • Các vấn đề về thể chất như vấn đề phát triển trí não • Tiếp xúc với chất độc (nhiễm độc tố) trong thai kỳ, chẳng hạn như thuốc bất hợp pháp hoặc chì • Vấn đề về gen Đôi khi trẻ bị rối loạn giao tiếp cùng với các tình trạng sức khỏe hoặc phát triển khác. Những điều kiện này bao gồm: • Sứt môi và hoặc hở hàm ếch (vòm miệng) • Cục u trên dây thanh âm • Thiểu năng trí tuệ • Chấn thương não hoặc đột quỵ • Hội chứng tự kỷ • Hội chứng Down • Bại não • Khiếm thính. Các loại rối loạn giao tiếp Rối loạn giao tiếp được chia thành các loại sau: • Rối loạn ngôn ngữ • Rối loạn âm thanh lời nói • Rối loạn lưu loát ở trẻ em (nói lắp) • Rối loạn giao tiếp xã hội (thực tế) • Rối loạn giao hưởng giọng nói • Rối loạn cổng hưởng Rối loạn ngôn ngữ Một rối loạn ngôn ngữ được đặc trưng bởi khó truyền đạt ý nghĩa bằng cách sử dụng lời nói, viết hoặc thậm chí là cử chỉ. Có hai loại rối loạn ngôn ngữ chính: dễ tiếp nhận và biểu cảm. Nguyên nhân của rối loạn ngôn ngữ là không rõ ở nhiều trẻ em. Các nguyên nhân được biết đến có thể bao gồm mất thính giác, thiểu năng trí tuệ, rối loạn cảm xúc, thiếu tiếp xúc với môi trường với ngôn ngữ hoặc chấn thương não. Rối loạn ngôn ngữ tiếp nhận bao gồm: • Khó hiểu từ và / hoặc câu • Khó tham dự bài phát biểu của người khác • Khó khăn trong việc làm theo chỉ dẫn và học tập Rối loạn ngôn ngữ biểu cảm bao gồm: • Khó sử dụng từ đúng khi nói • Khó kết hợp từ để tạo câu • Từ vựng hạn chế • Khó đặt câu đúng với nhau Cha mẹ cần quan tâm khi: • Nếu trẻ không sử dụng bất kỳ từ nào trong 16-18 tháng. • Đứa trẻ không thể làm theo các hướng dẫn đơn giản, chẳng hạn như "Đưa giày cho mẹ" trước 18 tháng. • Đứa trẻ không thể chỉ vào các bộ phận cơ thể hoặc các vật thể thông thường khi được yêu cầu 18 tháng • Trẻ chưa bắt đầu kết hợp từ 2 tuổi. • Trẻ không sử dụng câu hoàn chỉnh trước 3 tuổi. • Đứa trẻ bắt chước hoặc nhắc lại các phần câu hỏi hoặc mệnh lệnh thay vì trả lời thích hợp ở tuổi 3. Ví dụ, khi được hỏi "Tên của con là gì?" Đứa trẻ nói, "Tên của bạn" • Các câu của trẻ vẫn còn ngắn hoặc lộn xộn bởi 4 tuổi • Trẻ thường sử dụng các từ không chính xác ở tuổi 4. Ví dụ, trẻ có thể nói "cắt" cho "kéo" hoặc "chó" cho "bò" Rối loạn âm thanh lời nói. Một đứa trẻ bị rối loạn âm thanh giọng nói không thể nói tất cả các âm thanh lời nói bằng lời. Điều này có thể làm cho lời nói của trẻ khó hiểu. Mọi người có thể không hiểu đứa trẻ trong các tình huống hàng ngày. Đối với hầu hết trẻ em, nguyên nhân của rối loạn âm thanh giọng nói là không rõ. Các rối loạn âm thanh giọng nói khác có thể được liên kết với những thứ như hở hàm ếch, các vấn đề về răng, mất thính giác hoặc khó kiểm soát các cử động của miệng. Có khó khăn trong việc tạo ra âm thanh giọng nói nhất định. Điều này có thể làm cho trẻ khó hiểu. Cha mẹ cần quan tâm khi: • Đứa trẻ không bập bẹ sử dụng các phụ âm (đặc biệt là b, d, m và n) khi 8 hoặc 9 tháng tuổi. • Đứa trẻ sử dụng hầu hết các nguyên âm hoặc cử chỉ để giao tiếp sau 18 tháng. • Lời nói của trẻ không thể được hiểu bởi nhiều người ở tuổi 3. • Lời nói của trẻ khó hiểu từ 4 tuổi trở lên. Rối loạn lưu loát (nói lắp) Lưu loát là trôi chảy tự nhiên, hay chuyển động của lời nói. Nói lắp là loại rối loạn lưu loát phổ biến nhất. Nói lắp xảy ra khi có một số lần lặp lại bất thường, do dự, kéo dài hoặc chặn trong nhịp điệu hoặc trôi chảy của lời nói này. Hiện nay, nguyên nhân rất có thể liên quan đến sự khác biệt thần kinh cơ bản trong xử lý lời nói và ngôn ngữ. Phản ứng bên trong từ người nói và phản ứng bên ngoài từ những người nghe khác, có thể tác động đến nói lắp, nhưng chúng không gây ra nói lắp. Cha mẹ cần quan tâm khi: • Trẻ nói lắp. • Đứa trẻ có một số lần lặp lại bất thường, do dự, kéo dài hoặc chặn trong dòng chảy tự nhiên của lời nói. • Đứa trẻ thể hiện sự căng thẳng trong khi nói. • Đứa trẻ tránh nói do sợ nói lắp. • Đứa trẻ coi mình là một người nói lắp. Rối loạn giao tiếp xã hội (thực tế) Bị rối loạn giao tiếp xã hội (thực tế) có thể ảnh hưởng đến tiến bộ học tập của trẻ. Trẻ em mắc chứng rối loạn này có thể gặp khó khăn trong việc suy luận và hiểu được sự tinh tế trong xã hội. Điều này có thể khiến họ tụt lại phía sau trong việc phát triển việc đọc và viết ảnh tĩnh. Họ cũng có thể đấu tranh với việc đọc hiểu, và do đó việc đọc có thể khó khăn hơn đối với trẻ mắc chứng rối loạn giao tiếp xã hội (thực tế). Trẻ mắc chứng rối loạn này gặp khó khăn với thực tế. Đó là, lĩnh vực ngôn ngữ học chỉ ra việc sử dụng xã hội của ngôn ngữ và giao tiếp, và ý nghĩa được tạo ra và diễn giải như thế nào trong các tương tác bằng lời nói và phi ngôn ngữ. Các dấu hiệu của rối loạn giao tiếp xã hội bao gồm: • Ít quan tâm đến các tương tác xã hội • Không có chủ đề trong cuộc trò chuyện • Không thích ứng ngôn ngữ với những người nghe hoặc tình huống khác nhau • Không cung cấp thông tin cơ bản khi nói chuyện với người lạ • Không hiểu cách chào hỏi đúng cách • Không thể yêu cầu thông tin hoặc gây chú ý • Có khuynh hướng quá mức nghĩa đen và không hiểu châm biếm • Khó hiểu biểu cảm khuôn mặt Rối loạn giọng nói Giọng nói được tạo ra khi không khí từ phổi di chuyển lên và làm rung các nếp gấp thanh âm. Điều này được gọi là phiên âm. Khi bị rối loạn giọng nói, giọng nói có thể khàn khàn, khản, gay gắt hoặc cho thấy những thay đổi đột ngột về cao độ. Rối loạn giọng nói có thể là do các nốt sần, u nang, u nhú, liệt hoặc yếu nếp gấp thanh âm. Cha mẹ cần quan tâm khi: • Giọng nói khàn khàn, gay gắt hoặc khó thở. • Giọng nói luôn quá to hoặc quá mềm. • Cường độ không phù hợp với lứa tuổi hoặc giới tính của trẻ. • Giọng nói thường xuyên bị vỡ hoặc thay đổi cao độ đột ngột. • Mất giọng thường xuyên Rối loạn cổng hưởng Cộng hưởng là chất lượng tổng thể của giọng nói. Một rối loạn cộng hưởng là khi chất lượng của giọng nói thay đổi khi nó đi qua các không gian có hình dạng khác nhau của cổ họng, mũi và miệng. Rối loạn cộng hưởng bao gồm: Hyponasality (Denasality): Đây là khi âm thanh không đủ phát ra từ mũi, làm cho âm thanh trẻ em bị dừng lại. Điều này có thể do tắc nghẽn trong mũi hoặc do dị ứng. Hypernasality: Điều này xảy ra khi phần mềm, di động của vòm miệng (velum) không hoàn toàn đóng mũi từ phía sau cổ họng trong khi nói. Bởi vì điều này, quá nhiều âm thanh thoát qua mũi. Điều này có thể là do tiền sử sứt môi, hở hàm ếch, vòm miệng ngắn, vòm họng rộng, loại bỏ quá nhiều mô trong quá trình phẫu thuật cắt bỏ hoặc chuyển động kém của vòm miệng mềm. Cộng hưởng Cul-de-Sac: Đây là khi có sự tắc nghẽn âm thanh trong mũi, miệng hoặc cổ họng. Kết quả là giọng nói bị bóp nghẹt hoặc im lặng. Cha mẹ cần quan tâm khi: • Lời nói âm thanh giọng mũi nhiều hơn • Không khí được nghe ra từ mũi trong khi nói Đối xử với rối loạn giao tiếp cho trẻ em Cách tốt nhất để tiếp cận điều trị rối loạn giao tiếp là tập trung vào phòng ngừa và can thiệp sớm. Điều trị được bắt đầu tốt nhất trong những năm trẻ mới biết đi hoặc trẻ mẫu giáo. Nếu bạn lo lắng về kỹ năng giao tiếp của con bạn, hãy thảo luận với bác sĩ. Cha mẹ nên nhận thức được độ tuổi điển hình mà con của họ sẽ đạt được mỗi cột mốc phát triển. Trong 3 năm đầu đời, khi bộ não đang phát triển và trưởng thành, là giai đoạn tập trung nhất để có được kỹ năng nói và ngôn ngữ. Từ 4 đến 6 tháng tuổi, một đứa trẻ thường bập bẹ theo cách giống với lời nói, sử dụng nhiều âm thanh và đáp ứng với những thay đổi trong giọng nói. Sau một năm, chẳng hạn, một đứa trẻ, ví dụ, hiểu một số từ đơn giản cho các vật phẩm, để giao tiếp bằng cử chỉ vật lý và sử dụng một hoặc hai từ. Từ 1 đến 2 tuổi trở lên, trẻ thường xuyên nhận từ mới và bắt đầu sử dụng nhiều từ với nhau. Căn cứ vào những bước phát triển trên, cha mẹ có thể nhận biết được khả giao tiếp ngôn ngữ của con mình có bình thường hay không, nếu thấy có vấn đề thì nên can thiệt điều trị và hỗ trở trẻ từ sớm hơn. Cha mẹ là giáo viên quan trọng nhất cho con của họ trong những năm đầu. Điều trị rối loạn giao tiếp Điều trị cụ thể cho các rối loạn giao tiếp sẽ được xác định bởi bác sĩ, giáo viên giáo dục đặc biệt và các chuyên gia về ngôn ngữ và sức khỏe tâm thần dựa trên: • Tuổi của con bạn, sức khỏe tổng thể và lịch sử y tế • Mức độ rối loạn • Loại rối loạn • Khả năng chịu đựng của con bạn đối với các loại thuốc hoặc liệu pháp cụ thể • Kỳ vọng cho quá trình rối loạn • Ý kiến của cha mẹ