Mỗi lần muốn ra khỏi nhà, phải chuẩn bị trước ít nhất một tiếng. Thay quần áo, trang điểm cho mình, rồi quay sang thay bỉm, thay quần áo, buộc tóc cho con. Chuẩn bị 1 ba lô nào bỉm nào giấy ướt, 1 2 cái đồ chơi, 1 ít đồ ăn... Thế mà lúc nào cũng vẫn đến muộn, và chắc chắn sẽ để quên một món gì đấy ở nhà. Muốn ngồi vào bàn ăn, phải hẹn trước 15’. Nhưng đến lúc đồ ăn dọn ra rồi vẫn phải ỉ ôi mãi mà chưa thấy chị con ngồi đc vào bàn. Ngày nào cũng “mẹ ăn trước đây”- chị khóc lóc giận dỗi - ok fine đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn nào! – vẫn tiếp tục giãy. Thế là mẹ ngồi xuống ăn được một miếng cơm, đã lại thấy chị lon ton chạy ra kéo ghế rửa tay. Mẹ lại phải buông đũa, ra giúp chị rửa tay. Lau tay thì chị phải lau lần lượt hết 2 cái khăn, rồi phải vắt vào chỗ cũ ngay ngắn mới chịu. Rồi cho chị lên ghế, cài dây, bày đồ ăn. Nấu ăn xong cũng không ăn ngay được, vì phải chờ đồ ăn nguội một chút. Xới cơm lúc nào cũng phải lấy trước cho chị 20’ để cơm đỡ nóng. Rồi trong bữa ăn chị hết đòi thìa, đòi dĩa, đòi muối vừng, đòi nước hoa quả, xong lại đổi ý đòi nước lọc. Đủ thứ yêu sách nên 1 bữa mẹ đứng lên ngồi xuống dăm bảy lần là chuyện bình thường! Mỗi lần gọi chị đi tắm là chị ngoảnh đít 180 độ chạy tuột đi, chui vào lều nằm phưỡn. Nghe thấy tiếng mẹ sang lôi đi tắm là chị cười phe phé. Ngày nào cũng thế. Có lần bị mẹ cho đứng trong tủ 2 phút, ra nước mắt lưng tròng ngoan ngoãn đi tắm luôn. Nhưng mà chỉ được mấy hôm rồi gọi đi tắm là chị lại vừa chạy vừa cười phe phé! Mặc quần áo cũng phải mất thời gian. Có hôm chị thích mặc quần hoa, mà bắt chị mặc quần bò là chị ko chịu. Nhất định tụt quần cho bằng được. Mẹ xỏ đc chân này là chị lại tụt chân kia. Vật lộn mãi ko xong mẹ lại phải đi lấy quần hoa cho chị mặc. Chưa kể có hôm chị còn đòi mặc bỉm Mickey Mouse, nhưng trong 2 cái mickey mouse thì chỉ nằng nặc đói mặc đúng 1 cái, mặc dù 2 cái y xì đúc! Trước khi đi ngủ mẹ đọc truyện cho chị nghe. Giao hẹn là đọc một quyển rồi đi ngủ, nhưng cứ hết quyển này chị lại chạy ra lấy quyển khác, đầu gật gật, miệng nói “Nốt”. Vậy là “nốt” dăm ba lượt đọc hết cả nửa tiếng đồng hồ chị mới chịu vào cũi. Vào cũi thấy đồng bọn còn thiếu, đòi Gấu trắng, đòi thỏ, đòi sói. Mà cả ngày chị tha lôi đi khắp nơi, xong vất vưởng ở xó nào giời mà biết. Có hôm cả bố cả mẹ phải hùng hục đi tìm 3 tầng nhà để gọi cho đủ hội đi ngủ của chị mới yên! Lắm khi việc đơn giản là đi từ trên gác xuống dưới nhà có mười lăm cái bậc thang mà mất tận 10 phút. Hôm nào chị mệt thì chị đi 2 bước chị lại đòi bế, hôm nào chị vui thì chị đi 3 bước chị lại soi gương. Đi đến chiếu nghỉ thấy bubu nằm thì chị lại ra lăn lê ôm ấp mất 5 phút nữa! Nhiều lúc mẹ muốn nhanh thì chỉ cần làm hết cho chị là xong. Chị đánh đổ gì thì mẹ khua loắng 1 cái là dọn hết, nhưng mẹ kiên nhẫn chờ chị dọn, nhặt từng miếng xếp hình bỏ vào hộp. Đang nhặt thì lại quay ra xếp, rồi lại nhặt. Như vậy để chị biết ai làm đổ, người đó dọn, không ỷ lại. Bế chị đi khắp nơi thì nhanh thôi. Nhưng để chị tự đi cho chị cứng cáp. Mặc dù đang đi thẳng chị lại rẽ ngang, lâu lâu lại ngồi xuống nhặt lá nhặt hoa. Không sao cả, để cho chị thỏa sức khám phá. Lôi chị vào ghế bắt ngồi ăn thì nhanh thôi. Nhưng chờ chị làm đủ thứ cho đến lúc chị sẵn sàng ngồi vào bàn để My thấy ăn hay không là việc của My. Thế nên My sẽ ăn khi mà My thích. Làm mẹ rồi phải học sống chậm lại một chút. Tay con còn bé, chân con còn ngắn, mà thế giới thì lại thật bao la và có biết bao điều mới lạ. Chậm chậm thôi để con còn theo kịp! Nó làm cái gì cũng thấy lâu, nhưng mà nó lớn thì thật là nhanh ấy. Chẳng mấy mà chỉ muốn nó ở trong nhà lâu lâu chút thì nó lại chỉ thích tót ra ngoài thôi … Mọi người Follow page của My và mẹ nha! Mymyeveryday