Tiếp nối của phần 1: Khám thai và phần 2: Sinh em bé Sau ca phẫu thuật, mình cảm thấy đuối thật sự và chỉ muốn thiếp đi một lát, mặc kệ sự đời. Tuy nhiên, khi vừa đến phòng hồi sức, cơ thể mình bắt đầu lạnh run từng cơn, hết đợt này đến đợt khác. Sống trên đời 26 năm nhưng mình chưa bao giờ trải qua cái lạnh nào khủng khiếp như thế. Lạnh cầm cập, người run bần bật còn răng thì cứ va vào nhau. Nghĩ lại thôi cũng đủ nổi da gà. Trước khi sinh, đâu ai nói cho mình biết mổ xong là sẽ bị vậy nên mình lại hoảng loạn. Mình kêu gọi mấy chị y tá ầm ĩ vì cứ sợ bản thân có vấn đề. Ai dè, sau này mới biết là do tác dụng phụ của thuốc gây tê nên ai mổ xong cũng sẽ bị như thế. Hèn chi chỗ ai nằm cũng có một cái đèn và giờ mình cũng mới biết đó là đèn hồng ngoại để sưởi ấm. Mình nằm đó trong trạng thái lờ đờ. Muốn ngủ thật sâu nhưng cứ xíu là lại lạnh run, lại tỉnh. Thời gian chậm chạp trôi qua, thuốc tê bắt đầu hết tác dụng nên chân mình đã có thể cử động được một xíu. Nhìn lên đồng hồ, đã gần 12h đêm, vậy là mình nằm trong phòng hồi sức gần 6 tiếng rồi cơ đấy. Lúc này mình mong ngóng được gặp Erin quá sức nên cứ chốc chốc là mình lại hỏi các chị y tá trực hôm ấy khi nào mình được ra khỏi phòng. Nằm thêm một tiếng nữa thì mình cũng được cứu rỗi. Các chị hộ sinh đẩy mình về phòng kèm với lời dặn lát nữa sẽ có người bế Erin xuống cho mình, không phải lo lắng. Nói chút xíu về căn phòng mình chọn trong năm ngày ở Mêkông nha. Lưu ý là Mêkông không cho đặt phòng trước khi sinh đâu nha. Phòng của mình tương đối rộng và thoải mái. Bước từ ngoài vào trong sẽ là phòng khách với sofa, máy lạnh mát rượi, một tủ lạnh nhỏ và thiết bị rửa tay cho người tới thăm. Kế bên là khu vực mà mình tạm gọi là bếp. Trong bếp có microwave, máy nước nóng và chén đũa đủ cả. Đi vô trong là phòng nghỉ với hai chiếc giường, một chiếc cũi cho em bé, hai cái tủ và lại có máy lạnh. Bên cạnh là toilet sạch sẽ với vòi nước nóng lạnh được vệ sinh hằng ngày. Nói chung, mình không có gì phàn nàn về phòng ốc của bệnh viện với mức phí 2tr7 một ngày. Về phòng được khoảng một tiếng thì Erin bé nhỏ của mình xuất hiện và mình biết cuộc chiến nuôi con của mình bắt đầu từ đây. Khi mới xuống phòng nghỉ ngơi, y tá đã dặn mình là không uống sữa hay ăn cháo thịt cho đến khi “xì hơi” được. Thế là từ lúc đó cho đến hôm sau, mình cứ trông mong để được làm “chuyện ấy” chứ không thì lấy sức, lấy sữa đâu ra mà nuôi Erin vì có được ăn uống đàng hoàng đâu. May là “chuyện ấy” cũng diễn ra nhanh chóng. Tiếp theo là việc tập đi. Sáng sớm hôm sau mổ, một bác sỹ tới thăm mình, xem vết mổ của mình và đe doạ mình phải tập đi bắt đầu từ trưa đó, nếu không muốn bị mổ tiếp do dính ruột. WTH!!! Quá sợ hãi chuyện mổ xẻ nên mình vô cùng tự giác trong việc tập đi. Cảm ơn Chúa, chỉ cần ông xã dìu đi một quãng từ giường ra toilet là mình có thể tự đi đứng được. Chắc là mình trâu bò nên cảm thấy vết mổ không đau lắm nên cứ vậy mà đi. Ngoài ra, việc không có sữa ngay cũng làm mình ức chế trong ba ngày liền. Tới khi có sữa nhiều, mình lại không nghĩ ra chuyện hút sữa. Thế là ngực cứ căng tức khó chịu vô cùng. Đến việc đi tắm cũng là vấn đề với mình. Do mình sinh mổ nên bác sỹ dặn là ngày nào cũng phải tắm rửa thơm tho sạch sẽ để không bị nhiễm trùng vết mổ. Bác sỹ nói sao mình nghe vậy nhưng người lớn lại không nghĩ thế. Vậy nên lần nào tắm mình cũng phải nghe một bài ca bất hủ về chuyện kiêng cữ. Năm ngày ở Mêkông chắc là năm ngày dài nhất đời mình. Mỗi ngày đều bắt đầu với việc có một vị bác sỹ rất vui tính đến thăm khám cho mình. Sau đó là y tá đến phát thuốc và truyền nước các kiểu. Rồi hộ sinh đến vệ sinh “cô bé” cho mình. Tiếp đến là có người đến dọn dẹp phòng, thay drap giường. Khoảng 9h sẽ có một cuộc gọi từ phòng trực của bệnh viện thỉnh em Erin bé bỏng đi tắm. Trong lúc đó mình sẽ tranh thủ ăn sáng và tắm. Mình ăn sáng, ăn trưa và cả ăn tối đều là ăn cơm của canteen bệnh viện. Đồ ăn cũng vừa miệng chứ không đến nỗi nào. Riêng buổi chiều sẽ được bệnh viện phát đồ ăn xế gồm bánh ngọt và sữa. Chắc trong các bữa ăn thì mình thích bữa ăn xế nhất đó. Hihihi. Ngoài những lúc mình vừa kể thì phần thời gian còn lại sẽ để dành chăm Erin và tiếp khách đến thăm. Ngày thứ tư em Erin được bà ngoại cho xỏ lỗ tai. Mình không nhớ chính xác giá nhưng cái giá đó nó hơi bị hú hồn. Cũng trong ngày đó, mình đến phòng trực để cùng các chị em khác nghe y tá dặn dò về việc chăm sóc em bé và chăm sóc bản thân sau khi xuất viện. Ngày về nhà cuối cùng cũng đến. Mình vô cùng háo hức và phấn khích cho đến khi bác sỹ thăm khám Erin lần cuối và phán một câu: da vàng quá, ở lại chiếu đèn nha bé. Lúc đó mình buồn ơi là sầu vì cứ lo Erin ở lại một mình thì có sao không. Trước khi gặp nhau thì không sao. Gặp rồi lại không nỡ rời nhau nửa bước. Kỳ ghê! Về phần mình thì ngay từ khi mổ xong, các y tá và bác sỹ thăm khám đều khen vết mổ của mình đẹp. (Cảm ơn bác Dung triệu lần). Mình cũng không thấy đau đớn gì nữa nên mình ôm đồ về nhà trước, để Erin lại bệnh việnh. Đêm hôm đó mình đã có một giấc ngủ ngon ơi là ngon. May mắn là Erin bị vàng da nhẹ thôi nên hôm sau ẻm cũng được thả. Một tháng trôi qua, Erin và mình đi tái khám. Mọi thứ đều ổn trừ việc da Erin vẫn còn bị vàng nên hai mẹ con lại phải xa nhau thêm 24h nữa. Câu chuyện sinh nở của mình xin được phép kết thúc tại đây. Tổng chi phí sinh mổ và năm ngày nằm ở bệnh viện của mình là gần 30 triệu nhé. Nếu bạn có thắc mắc liên quan đến chi phí liên quan đều có thể truy cập vào website của bệnh viện theo đường link sau: http://mekonghospital.vn/index.php/dch-v-kham-va-iu-tr/gi-kham-va-iu-tr.html hoặc đọc từ một cái bảng rất to được đặt trong khu vực lấy số của bệnh viện. Riêng thông tin về phòng thì bạn có thể liên hệ với nhân viên chăm sóc khách hàng trong thời gian đi khám thai để biết thêm các chi tiết như giá phòng hay cơ sở vật chất đi kèm. Hy vọng chuỗi bài viết liên quan đến quá trình sinh nở tại bệnh viện phụ sản Mêkôngcủa mình sẽ phần nào đó giúp ích cho những bạn sắp làm mẹ. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc các bài viết của mình. Hẹn gặp lại sau nhé. Cheer up! Facebook: https://www.facebook.com/mevung198 Blog: https://mevung.home.blog