❤️14/09/2018 - Gửi bé Thảo Vy, nhật ký đi sinh của mẹ 9h15 sáng...! Ngày hôm đó mẹ không dùng bữa sáng ở nhà mà thay vào đó là ở bệnh viện. Theo chỉ định của bác sỹ thì mẹ phải vào viện trước ngày dự sinh 1,2 ngày trước đó...cảm giác của mẹ phải nói hồi hộp lạ thường. Cô bạn thân Ý Nguyện của mẹ lại đến đem đồ ăn sáng cho mẹ và bà ngoại, cô Nguyện chăm sóc mẹ đến thế cơ mà nên mẹ quý cô ấy lắm. Vừa dùng bữa xong thì y tá bệnh viện yêu cầu mẹ đến phòng bác sỹ để tái khám lần nữa, theo linh cảm của mẹ thì con cũng muốn ra ngoài lắm rồi phải không ? 10h20 sáng...! Sau khi khám xong thì nước ối bắt đầu rỉ ra và mẹ được chuyển qua phòng chờ sinh. Nằm trong căn phòng tương đối thoáng mát chỉ có 3 chiếc giường, mẹ là người đầu tiên vào nằm trước. Giường ngay khung cửa sổ lớn nên mẹ có thể thấy rõ các ý tá và bác sỹ đang tất bật chạy xuôi ngược với các bệnh án và chăm sóc các mẹ sản phụ khác. Cơn đau chuyển dạ vẫn chưa xuất hiện, và mẹ vẫn còn rất tỉnh táo để quan sát mọi thứ bên ngoài ấy. Khoảng 5’ sau thì cũng có một sản phụ được đưa vào phòng, gương mặt cô ấy lộ rõ những mệt mỏi, xanh xao đến tội. Giường mẹ cũng khá gần cô ấy, nghe các y tá nói tử cung cô ấy nở cũng đã 7 phân rồi, chắc chắn sẽ sinh thường nhỉ ? Một hồi sau mẹ nghe rõ cô ấy kêu la to lắm, ôm bụng, còn tay thì đập thùm thụp vào tường rồi khóc rất nhiều. Đã coi trước kinh nghiệm về các cơn đau chuyển dạ nên mẹ nhẹ nhàng nói “ Chị ơi, ráng hít thở sâu và thở đều, cứ bình tĩnh, càng kêu to càng đau đấy” ....nói xong thì mẹ cũng bắt đầu áp dụng và không biết khi tới lượt mẹ thì có giữ được tinh thần bình tĩnh như mẹ nói không? 11h39’... Cơn co thắt chuyển dạ đã bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều, mẹ cố gắng hít thở đều và ko gồng mình kêu la. Thật sự mà nói cái cảm giác đau đèn đỏ nó nhẹ hơn gấp 1000 lần so với cơn đau chuyển dạ này đó con. Mẹ bắt đầu hoa mắt dần, chỉ mong sao các hộ tá có cách gì đó giúp mẹ bớt đau hơn...tuy nhiên các cô ấy chỉ an ủi là “ Ráng cố gắng đi em, chưa mở được bao nhiêu đâu”. Mẹ tiếp tục nằm đó, quằn quại quay sang trái rồi quay sang phải cũng chẳng thấy khá hơn, cố gắng ngủ nhưng đau quá không ngủ được dù chỉ là một chút. Sao lúc đó con quậy quá trời luôn à. Nhìn qua ô cửa sổ mẹ bắt gặp hình dáng quen thuộc, đó là ba con. Phòng chờ cho phép người nhà vào làm thủ tục và ba cũng chỉ có 10’ vào thăm mẹ con mình. Từ nãy đến giờ mẹ không rơi một giọt nước mắt vậy mà khi gặp ba mẹ lại khóc như một đứa trẻ. Có thể lúc đó mẹ quá mừng rỡ khi cả mấy tiếng đồng hồ chỉ có một mình mình, rất tủi thân. Ba con động viên mẹ cố gắng vì sắp được gặp con rồi, không sao đâu và mọi thứ sẽ ổn thôi. Sau khi ba con được y tá mời ra khỏi phòng mẹ lại tiếp tục chịu đựng cơn đau ngày một dữ dội hơn, mọi thứ trở nên tệ hơn khi nước ối bị rỉ ra một màu đen ngòm. Một cô y tá khá chững tuổi thấy vậy vội dìu mẹ rửa sơ người, mặc quần áo khác vào và động viên mình không ngừng khi mẹ đau quá. 16h25’... “Không mở ra phân nào hết, chỉ có 3 phân thôi, chắc ca này phải sinh mổ rồi” ... Đó là những gì mẹ nửa tỉnh nửa mơ khi nghe các y tá nói, trong suy nghĩ lúc ấy mẹ hi vọng sẽ được sinh con ra theo tự nhiên, vì cái gì tự nhiên cũng tốt hơn, nhưng thôi biết sao bây giờ...Cơn co thắt dần trở nên đau đớn hơn như hàng ngàn cú đấm vào bụng mẹ. Sau đó chiếc giường mẹ đang nằm được dựng khung lên và bánh xe bắt đầu lăn bánh qua con đường hành lang để lên phòng mổ. Trong đầu mẹ bây giờ chỉ còn nghĩ về con, chỉ còn chút xíu nữa thôi là con được đến với thế giới rộng lớn này rồi. Cũng đã tới phòng mổ, cánh cửa lớn mở toang ra, xung quanh là chiếc đèn lớn ở giữa phòng cùng biết bao nhiêu là trang thiết bị. Lúc này, mẹ nằm đó, 1 tay thả lỏng và 1 tay buộc lại với máy huyết áp. Mẹ phải nằm cong người như con tôm để các bác sỹ chích thuốc tê vào sống lưng, mũi tiêm bắt đầu đi sâu với xương sống, đau buốt nhưng mẹ phải cắn răng chịu đựng. Thuốc tê đã ngấm vào toàn bộ phần bụng trở xuống chân, tê liệt hoàn toàn mất hết cảm giác. Trong thời gian bắt con ra, mẹ chỉ biết bụng mình bị nhấn lên nhồi xuống, cảm giác nặng nề như cả khối thịt nặng nề đang nhấp nhô. Chỉ chưa đầy 3’ thì tiếng oe oe của con dần vang to rõ hơn, mẹ run rẩy và hạnh phúc vỡ oà khi thấy con đã chào đời, con gái mẹ nặng 3kg còn đỏ hỏn. Y tá đỡ con sát người mẹ, đôi môi chúm chím còn đầy nước miếng phun phù phù nhìn mới dễ thương làm sao. Mẹ cố gắng hôn lên má con rồi cô y tá bế con đi, lúc đấy cuộc chiến cũng đã xong rồi...mẹ mơ màng thiếp đi. Nằm ở phòng hồi sức hơn 2 tiếng đồng hồ đã làm mất hết tác dụng của thuốc tê. Thế nhưng nhìn thấy con, mọi thứ cái gì cũng bé xíu thì mẹ còn đau gì nữa. Chỉ còn nỗi hạnh phúc tột cùng khi mẹ nhận được món quà không có gì so sánh được...Chính là con. “Chào con đến với bố mẹ..Thảo Vy !” Mami Thu