Có phụ nữ nào được chồng thương yêu đồng cảm và chia sẻ thì được cho là " có phước " , " tu từ kiếp trước " , " nhờ đức cha ". Không biết em có được coi là phước không anh nhỉ? Anh - người chồng, người cha tuyệt vời của mẹ con em. Anh không lãng mạn cũng không dùng những lời hoa mĩ như những người đàn ông khác. 10 năm chưa lần nào anh tặng em một đóa hoa hay 1 món quà nhân ngày đặc biệt. Nhưng những việc làm, tấm lòng của anh đã chứng minh anh yêu em và các con. Em vẫn nhớ như in lần sinh con gái đầu lòng.Trước khi sinh 1 tuần chân em sưng phù, người nặng nề mệt mỏi. Anh sáng dậy sớm giúp em việc nhà, đi làm về anh giúp em tắm gội sạch sẽ. Tối anh nấu nước muối ấm cho em ngâm chân. Giúp em mát-xa, giúp em vệ sinh sạch sẽ và dịn luôn " cỏ ". Lúc đi sinh chỉ có 2 vợ chồng đưa nhau đi sinh. Trong khi các sản phụ khác có ba mẹ đi theo, nên em thấy có chút buồn và tủi. Em lo lắm vì đây là lần đầu làm ba làm mẹ. Mọi việc đều mới mẻ, bỡ ngỡ và lo lắng. Thậm chí còn sợ nữa. Sợ nếu cả 2 đứa cũng khóc một lượt thì sẽ làm sao? Sợ anh không bế được con. Sợ không biết thay tã v.v... những những điều em lo lắng, em sợ đều vô ích anh nhỉ? Anh bế con, anh thay tã, anh cho con bú sữa, anh quấn con, rồi anh giặt tã cho con. Tất cả tất cả đều được anh làm 1 cách gọn gàng và khéo léo. Bây giờ nuôi ba con nhưng em vẫn không khéo bằng anh. Em phải đặt ống xông tiểu nên không thể đi lại hay ngồi dậy, vết mổ làm em đau, anh 1 mình vừa chăm em, vừa chăm 2 con. Anh dìu em tập em đi lại, anh đổ nước tiểu, anh giúp em thay băng.... Anh bảo: "Em cứ vắt sữa ra cho vào bình khi nào con đói để anh cho con bú, em cứ nghỉ và ngủ lấy lại sức. Em đã vất vả rồi". Con khó hay khóc đêm. Anh bế bồng dỗ con để em được ngủ. Em chán đồ ăn bệnh viện anh hỏi thăm và đi mua về cho em. Đi sinh nhưng cũng chưa xong việc cơ quan. Ngày mai là nộp bài thu hoạch chính trị rồi. Em lo bài sẽ không có để nộp . Anh bảo: " Em cứ yên tâm mọi việc để anh lo". Và anh tranh thủ những lúc con ngủ anh lại lấy bài ra ngồi viết. Anh được các bà và các mẹ của các sản phụ khác khen lấy khen để "Đàn ông mà giỏi ghê, khéo léo nữa chứ. Con này chắc có phúc lắm mới có thằng chồng như vậy". Nghe khen chồng mà mũi em muốn nổ. Em chỉ tủm tỉm cười. Về nhà anh nuôi em rất kĩ, anh không cho em đụng tay đụng chân, anh bảo: "Đàn bà mới sinh như con cua lột " nên anh cứ bắt em nằm, tập đi lại và ăn thôi. Còn lại để anh lo. Anh đi chợ, anh nấu ăn, nấu nước xông, anh tắm cho con. Anh trông con cho em ăn trước. Anh luôn thay đổi khẩu phần ăn để em được ngon miệng hơn. Và bây giờ vợ khỏe con lớn. Anh luôn chia sẻ cùng em mọi việc từ việc nhà đến chăm con. Tính em làm đâu banh ra đó anh không tháo quát, không mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Hồi trước mỗi lần anh về nhà vợ chỉ cho mình là khách thôi. Bây giờ thì khác anh về thấy bóng điện hư anh xăn tay giúp má sửa, hôm bão làm tốc mái anh đã cùng ba lợp lại mái nhà, anh giúp ba trồng cây, ... Những lúc đó ba vui lắm. Ba luôn miệng khen anh. Nhà em có con trai toàn con rể giúp là nhiều anh nhỉ? Anh sống có trách nhiệm với gia đình. Đi đâu làm gì anh cũng báo về nhà để mẹ con yên tâm không phải chờ đợi. Anh luôn đúng giờ, đúng lúc. Mỗi khi em có " biến cố " ở trường em đều về kể với anh. Anh luôn lắng nghe và chỉ cho em cách " ứng phó " anh luôn cho em những lời khuyên bổ ích. Anh biết không? Anh có 1 " nhược điểm " vô cùng vô cùng lớn đó là không nói dối và không biết nói dối. Các con mình chắc thừa hưởng gen từ anh nên cũng vậy. Mỗi lần nghĩ tới là em vui, em hạnh phúc rồi. Cảm ơn anh đã yêu và chọn em làm vợ. Yêu anh nhiều.