Nhớ như in cảm giác con gái yêu của mẹ chào đời. Mẹ có dấu hiệu đau đẻ từ lúc 1h sáng những cơn đau bụng ê ẩm đến, mẹ vẫn cố trụ được đến 5h sáng. Đến 5h30 đến bệnh viện, tử cung mới mở 1 phân, bắt đầu được bác sĩ hướng dẫn làm thủ tục, lấy máu, nước tiểu, chạy máy Monitor, sau đó đưa đi siêu âm, đo điện tim. Xong các thủ tục, 8h mẹ thay quần áo viện, bắt đầu lên bàn đẻ. Lúc lên bàn đẻ, mẹ chứng kiến bảo cảnh các bà nằm bàn đẻ bên cạnh vì đau quá kêu la, khóc to. Mẹ tự nhủ mình cố lên, khóc, kêu la nhiều quá cũng không được gì, chỉ làm mình mất sức thêm. Đến khi những cơn co thắt tử cung của mẹ càng nhiều, lúc này mẹ mới hiểu cơn đau đẻ là như thế nào. Cơn đau đến liên tục, rất đau, nó dồn thúc xuống tử cung, nhưng mẹ không dám kêu gào, khóc lóc, mẹ chọn cách im lặng, cắn răng chịu đựng vì có kêu, có khóc cũng không đỡ các cơn đau được. Mẹ chỉ biết cắn răng chịu đựng, đến nỗi môi bật cả máu. Bác sĩ bên mẹ lúc lâu không thấy mẹ mở thêm phân, bác sĩ chuyển qua bàn khác, mẹ ở lại mình trên bàn. Mẹ đau quá cứ nằm lăn đi lăn lại trên giường chờ đợi cho tử cung nở tiếp, ngất lên ngất xuống, lúc mở mắt lúc nhắm mắt. Mẹ khát nước xin y tá đem đến giúp, buồn vệ sinh không chịu nổi, miệng vừa uống nước mà cổ họng đã khô cong. Người mẹ thì đau nhói, đau quá mẹ lại thiếp đi lúc nào không biết. Lúc sau tỉnh mẹ lại cố lấy hết sức rặn, bác sĩ đến khám và nói tử cung mẹ đã mở được 8 phân, nói mẹ giỏi lắm, cố lên, cố rặn đầu con gần ra rồi. Nhưng mẹ không chịu nổi nữa, van xin bác sĩ " Chị cho em mổ đi chị, sức em hết chịu nổi rồi ". Và kết quả mẹ bị mắng té tát một trận, vì mẹ chỉ cần cố 2 phân nữa thôi, mở 8 phân rồi còn đi mổ gì. Giờ nghĩ lại vẫn thấy lúc ấy mình thật ngốc, dễ nản chí quá! Đến khi đau quá, dồn ép thúc dưới tử cung, mẹ cảm thấy như 1 sinh linh sắp chào đời, các bác sĩ chạy đến thì đã mở được 10 phân. Mẹ lấy hết sức của mẹ để rặn, và nhờ bác sĩ hỗ trợ rạch tầng sinh môn. Mẹ đã sinh con vào lúc 12h55', sau 5 tiếng dài trên bàn đẻ mẹ vật lộn với cơn đau. Y tá ôm con để lên lòng mẹ, mẹ ôm con vào lòng, tự nhiên mẹ lại khóc. Y tá báo con được tròn 3kg, 1 bé gái rất đáng yêu. Ôi hạnh phúc quá, thế là sau 9 tháng 10 ngày, mẹ đã gặp được con, con khóc tiếng khóc đầu tiên, mẹ sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc đó, tiếng khóc của con làm mọi cơn đau của mẹ chợt tan biến. Lúc sau, bác sĩ nói với mẹ: " Giờ em sẽ được tiêm thuốc giảm đau để khâu tầng sinh môn, sẽ hơi đau, cố chịu 1 chút nhé! ", rồi bác sĩ tiêm và bắt đầu khâu cho mẹ. Trước đó mẹ nghe mọi người nói khâu tầng sinh môn đau lắm, đau chết đi sống lại. Dù cảm nhận được các động tác của bác sĩ khâu, tim mẹ đập hơi nhanh, tay run run, mẹ cố gắng nén chịu đau, mẹ hít một hơi thật sâu chấn an bản thân, vì con mẹ sẽ cố gắng vượt qua mọi cơn đau. Khâu xong, mẹ nằm thêm 2 tiếng nữa thì được đưa về phòng chờ, được gặp lại ông bà nội, bà ngoại và bố con, mọi người lo lắng hỏi han, bế con ra với mẹ, nhìn con gái bé bỏng mẹ rất vui, mẹ nghĩ " Một giai đoạn mới của cuộc đời bắt đầu, mình đã làm Mẹ! ". Tưởng cơn đau sẽ tan biến hết đi, nhưng những lúc buồn vệ sinh, bước xuống giường đi vào toilet, là lúc mẹ lại như muốn bật khóc, khi thuốc giảm đau hết mẹ đau như chết đi sống lại mỗi khi vặn người, đi vệ sinh. Mẹ mất 2 hôm không thể tự đi lại được, phải bà ngoại dìu, vịn vào bố con để đi, đi la lết, cảm giác như không nhấc nổi bàn chân lên, rồi mẹ chóng mặt, run tay run chân. Ôi thôi, may là vào phòng vệ sinh kịp thời để đi toilet, chưa kịp đi xong thì lại bị ù tai, hoa mắt, mẹ cố hết sức để bấu bà, bố con để về giường, nằm xuống thì đỡ chóng mặt, mệt mỏi hơn. Cảm giác 2 hôm đó thật là có 1 không 2, nhưng đúng là nỗi đau nào rồi cũng qua, giờ nghĩ lại mẹ có hơi sợ nhưng bù lại có con, mọi cơn đau rồi cũng tan biến đi hết, cảm giác được làm mẹ thật hạnh phúc vô bờ với mẹ. Cảm ơn con đã đến với bố mẹ! Bố mẹ yêu con.