Hai mươi tuổi – Cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, đáng lẽ ra ở cái tuổi này Quỳnh phải có mọi thứ trong tay với nhan sắc cùng hoài bão và mơ mộng nhất của tuổi trẻ, thế mà hai mươi tuổi Quỳnh lại là một người phụ nữ mất chồng, người ta vẫn thường hay gán cho những người phụ nữ ấy cái gọi nghe chua xót là Góa phụ. Tâm sự của một người phụ nữ mất chồng khi mới chỉ 20 tuổi dưới đây sẽ là động lực cho những người phụ nữ đã và đang một mình gánh vác những gánh nặng của cuộc sống. Lấy chồng khi 18 tuổi Tôi được lũ bạn gọi với cái biệt danh Quỳnh Min, Min có nghĩa là nhỏ nhất vì trông tôi gầy lắm chỉ cao có 1m47 nặng 40kg, nhìn người chỉ toàn thấy xương xẩu. Mỗi lần bàn về chuyện theo học đại học, trong nhóm bạn chỉ có mỗi tôi là có nguyện vọng thi vào Sư Phạm, còn lũ bạn đứa nào cũng muốn ở lại quê nhà buôn bán hoặc học lấy cái nghề gì đó rồi kiếm tấm chồng nương tựa lo cho cha mẹ. Vậy mà nào ngờ tôi lại là đứa theo chồng bỏ lại mọi thứ nhanh nhất. Tôi gặp anh vào thời điểm những ngày cuối cấp đang ôn thi đại học. Tôi quen anh qua một người chị gái ở gần nhà giới thiệu, anh là người gốc Ninh Bình, anh không đẹp trai cũng không giàu có nhưng ở anh có cái mà cả cuộc đời tôi khao khát, đó chính là sự chở che và bao bọc, anh ân cần, chăm sóc tôi từng chút một. Tất cả phụ nữ đều chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông của mình cảm thấy an toàn và được che chở là đủ. Anh hứa sẽ yêu thương chăm sóc cho tôi đến mãi mãi Tôi yêu anh được 3 tháng thì anh ngỏ lời muốn cưới vì anh cũng lớn tuổi rồi, anh hơn tôi 10 tuổi và muốn mau chóng lập gia đình để yên bề gia thất. Ngày anh ngỏ lời, tôi chấp nhận bỏ hết tất cả mọi thứ để theo anh vì lúc đó tôi nghĩ gặp được anh là may mắn, là một điều tuyệt vời mà tạo hóa ban tặng trong cuộc sống của tôi. Và chúng tôi kết hôn sau 3 tháng quen nhau. Hai mươi tuổi đã là Góa phụ Gia đình anh không phải khá giả, nhưng gia đình anh có một cửa hàng buôn bán nhỏ để dành cho hai đứa, nên sau khi cưới anh tôi về phụ giúp việc buôn bán. Ngày về nhà chồng tôi chưa có kiến thức gì của một nàng dâu cả, nhưng mẹ anh rất tâm lý thông cảm cho cô con dâu trẻ tuổi như tôi, bà kiên nhẫn dạy tôi mọi thứ. Cuộc sống cứ thế trôi đi trong yên bình, mặc dù kết hôn mới chỉ sau 3 tháng tìm hiểu nhưng chúng tôi thương nhau và chia sẻ thấu hiểu cho nhau trong mọi chuyện, tôi cứ nghĩ rằng đây đã là cái kết đẹp nhất cho cuộc đời của mình. Nhưng tạo hóa luôn là những điều trớ trêu khiến con người ta bất ngờ hết lần này đến lần khác. Tối hôm ấy anh đi ăn với bạn bè nên gọi điện báo là sẽ về muộn bảo tôi ngủ sớm không cần đợi cửa. Vẫn như mọi lần tôi đi ngủ trước và không đợi cửa vì nghĩ anh đi với bạn rồi đêm về lại ôm vợ ngủ như mọi lần. Tôi vẫn nhớ như in lúc nhận được điện thoại từ bạn anh thì màn hình điện thoại điểm 3h8p: “Quỳnh à, em phải bình tĩnh nghe anh nói nhé, thằng Phước nó đâm vào xe tải bây giờ đang ở phòng cấp cứu trong viện Tỉnh em qua luôn nhé!”. Tôi chạy xuống nhà gọi bố mẹ chồng rồi bắt taxi đến bệnh viện, người nhà đều phải ngồi đợi ở bên ngoài. Chắc hẳn ai xem phim cũng đã từng ít nhất một lần nghe câu nói: “ Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức” vậy mà trong cuộc đời tôi lại phải hai lần nghe câu nói đó, ngoài đời thực hẳn hoi, một là ông ngoại và bây giờ là chồng của mình. Lúc ấy, mắt tôi cứ mờ đi, tôi không thể khóc nổi nữa, khi mà mọi chuyện bất hạnh xảy ra quá nhiều trong cuộc đời bạn thì cái cảm giác khóc lóc đau khổ nó đã không còn như ban đầu nữa rồi. Hai mươi tuổi lũ bạn còn đang mải mê làm đẹp, son phấn hẹn hò với bạn trai thì tôi đã là người phụ nữ mất chồng. Cứ tưởng rằng anh là cái kết viên mãn nhất của cuộc đời nào ngờ lại là một trò đùa của tạo hóa. Anh đi rồi, bỏ lại em phải làm sao một mình gánh vác cuộc sống đây, còn ai thương em và che chở cho em nữa đây? Mình còn định năm sau sinh một đứa con mà, anh muốn có một bé gái để còn che chở bảo vệ cho hai mẹ con em mà? Vật đính ước vẫn còn mà người thì đã vội đi Chuyện sống còn, được mất ở trên cuộc đời này hữu hạn vô cùng, đôi khi chỉ vừa mới nắm tay ngày hôm qua đến ngày mai đã chẳng còn là của nhau nữa. Anh ra đi quá bất ngờ, một thứ đã từng quá quen thuộc bỗng chốc hóa thành hư vô ai mà dám tin chứ? Sau khi anh mất tôi vẫn ở lại bên gia đình chồng, chăm sóc bố mẹ chồng như bố mẹ ruột vì bố mẹ chỉ có mỗi một mình anh còn tôi thì chỉ có mỗi bà ngoại bên cạnh. Hiện tại đã được hơn 5 tháng anh bỏ tôi đi, đôi lúc còn nhớ mong anh và khóc nhiều nhưng vẫn luôn cố gắng chăm chỉ buôn bán để dành một ít tiền. Phần là để báo hiếu bố mẹ chồng thay anh, phần là muốn bản thân tập quên đi mọi chuyện. Những câu chuyện đã qua, đã ở trong quá khứ thì hãy để nó ngủ yên và tập trung cho hiện tại. Tôi vẫn còn bố mẹ anh bên cạnh, những người yêu thương và coi tôi như con ruột trong gia đình, tôi phải thay anh làm tròn đạo làm con với họ. Chả dám nghĩ cho tương lai ra sao, chỉ mong ở thời điểm hiện tại tôi đủ mạnh mẽ để phụng dưỡng bà ngoại và bố mẹ chồng. Xin hãy trân trọng mọi thứ mà hiện tại mình đang có, bởi có thể tạo hóa sẽ cướp đi hạnh phúc của bạn bất cứ lúc nào. Hãy yêu thương và hạnh phúc nhất khi còn có thể, chỉ có chúng ta mới quyết định được hạnh phúc của chính mình!