Tình yêu đối với mỗi người sẽ rất khác Tình yêu với tôi là ánh mắt, con tim, lí trí. Lí trí và con tim phải đi đôi, dung hoà lẫn nhau chứ không thể tách biệt chọn một trong hai. Khi chúng ta vui, có những cảm xúc thăng hoa, cảm nhận được từng nhịp đập, từng hơi thở đang dồi dào sinh sôi, chạm được đến những cung bậc hạnh phúc chính là có tình yêu. Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, chúng ta hạnh phúc và điều đó sẽ tạo nên một tình yêu thật đẹp. Mỗi buổi sớm mai thức giấc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc sẽ bỗng nhiên cảm thấy yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống đến lạ. Nhìn ngắm con yêu lớn lên từng ngày ôi hạnh phúc biết bao và yêu con nhiều càng nhiều... Vậy, phải chăng tình yêu luôn nảy sinh từ hạnh phúc? Khi tôi mang thai đứa con đầu lòng vào thời điểm chưa đủ sẵn sàng, chưa nếm đủ thanh xuân tuổi trẻ. Bụng bầu lớn dần lên cùng những vết rạn da in hằn. Ngày tôi bước lên bàn sinh, đối mặt với những cơn đau đẻ quằn quại, giữa ranh giới sống còn. Đứa bé chào đời, mỡ bụng cùng những vết rạn đang căng tròn bỗng chốc dúm lại trở nên nhăn nheo, mềm nhũn, thời gian trôi qua vẫn in hằn. Đơn độc nuôi con khi không có nửa còn lại của cuộc đời. Đứa bé tròn một tháng tuổi, hai tháng, ba tháng, bốn tháng, rồi sắp sửa tròn năm tháng tuổi, thời gian cứ trôi qua bình bình, an yên. Những lúc con đau ốm, trở sốt lòng lại nôn nao lo lắng, khi con ngủ ngoan rồi lại nhẹ nhõm thở phào. Ngày mai vẫn là một dấu chấm hỏi, hiện tại thì quá nhiều nỗi ưu lo. Từ khổ đau tôi mới cảm thấy yêu bản thân mình nhiều hơn, yêu con nhiều hơn. Vẫn có những tình yêu chắt chiu từ những vụn vỡ Đối với những người chưa từng một lần hạnh phúc thì tình yêu vẫn luôn tồn tại. Có người bảo tôi đứa con chính là niềm hạnh phúc. Nhưng thay vì gọi là hạnh phúc, tôi xin gọi con là tình yêu đến từ những nỗi đau. Trong vô vàn những nỗi đau của cuộc đời, con chính là tình yêu thắp sáng lên ngọn lửa hi vọng, khiến tôi không ngập trong u uất của tổn thương. Ánh mắt tôi nhìn con, con tim tôi hoà chung một điệu với con, lí trí mách bảo tôi phải bảo vệ con, làm tròn bổn phận một người mẹ cho đến ngày con trưởng thành. Cuộc sống vốn dĩ không nên thù hận ai. Người mình lưu tâm sẽ mãi chẳng thể thoát khỏi suy nghĩ của mình, thôi thì cứ thả những suy nghĩ đó tự do rời bỏ bản thân mình. Con người sẽ chẳng thể sống được nếu như không có tình yêu, có người thì chọn tìm một nửa của cuộc đời rồi sinh nở những đứa con, làm nên một gia đình ấm cúng; có người chọn yêu con cái; có người dành cả thanh xuân cho thiên nhiên, cho động vật; hay chỉ đơn giản là yêu bản thân mình. Có những tình yêu nảy sinh từ hạnh phúc, cũng có những tình yêu đến từ những mất mát, tổn thương. Dù như thế nào thì tình yêu vẫn luôn ngập tràn chung quanh chúng ta. Tình yêu đối với mỗi người sẽ rất khác. Tình yêu với tôi là ánh mắt, con tim, lí trí. lí trí và con tim phải đi đôi, dung hoà lẫn nhau chứ không thể tách biệt chọn một trong hai.