Khi sinh ra ai cũng sẽ phải học hỏi không ngừng nghỉ để dần hoàn thiện bản thân mình. Và bài học đầu tiên của mỗi người chính là: Bài học làm người. Mẹ không tài giỏi, trái lại mẹ rất vụng về. Hành trình cùng con quả thực gian nan đối với mẹ. Mẹ con mình đã vất vả nhiều rồi. Trái tim mẹ cũng rất nhỏ bé, nhưng con chiếm trọn một nửa. Nửa còn lại giành cho những người thân khác và cho sự đa cảm của mẹ trước cuộc sống này. Con đến bên mẹ cùng sứ mệnh cao cả giành cho mẹ là nuôi dạy con nên người. Dù vụng, nhưng mẹ vẫn sẽ nỗ lực từng ngày vì con. Bài học đầu tiên mẹ muốn dạy con là: MẠNH MẼ, CHỦ ĐỘNG. Khi con chào đời luôn có mẹ và bà ngoại bên cạnh, làm điểm tựa cho con. Nhưng mẹ vẫn muốn con phải thật mạnh mẽ, khi con bị thương, khi con vấp ngã trên chính những bước đi chập chững đầu tiên của mình con phải tự mình chịu đựng được, tự mình vượt qua mà không được phép nũng nịu đòi mẹ ôm con vào lòng. Mẹ chỉ đứng phía sau nâng đỡ, đồng hành cùng con, tạo động lực cho con mà thôi. Con phải chủ động rút kinh nghiệm từ những điều mẹ đã chỉ dạy. Dù là con gái nhưng con vẫn cần phải mạnh mẽ, để con sẽ không dễ dàng gục ngã trước giông tố của cuộc đời. Bây giờ là chủ động ăn, cầm, nắm, dần dần là tự đứng trên đôi chân, tự đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Sau này khi không ai làm điểm tựa con vẫn tự mình làm chủ cuộc đời được. Mạnh mẽ, quyết đoán để không sa ngã, để không bị ai làm tổn thương con. Từ cuộc đời của mẹ, con sẽ hiểu dù một mình mẹ vẫn bước đi được. Mạnh mẽ khi cần thiết, nhưng vẫn đong đầy tình yêu thương, bác ái, đó chính là một Thiên Di mà mẹ muốn được nhìn thấy. Hãy làm mẹ tự hào con nhé! Mẹ yêu con. Mẹ luôn là một người bạn “lớn tuổi” của con. Mẹ chỉ dạy con bằng tất cả tấm lòng của một người mẹ đã nhận lấy vô vàn đao gươm của cuộc sống. Tình yêu thương chính là yêu gia đình, người thân, yêu thiên nhiên, động vật, yêu từ những cái nhỏ nhất xung quanh con đến nhân rộng ra thành lòng bác ái đối với toàn thể “đồng loại” trên những thăng trầm mà con trải qua. Tiếp đến là sự SẺ CHIA và ĐỒNG CẢM. Điều này cũng chính từ lòng bác ái mà con có được. Khi con thơ bé con chia sẻ cái bánh, cái kẹo cho bạn, cho em nhỏ hơn con. Con bày tỏ những mong muốn nhỏ bé của mình cho mẹ ( con thích gì, muốn gì…). Mai sau là chia sẻ, giúp đỡ những người yếu đuối, khốn khó hơn con. Đồng cảm với những người khó khăn như con. Biết cảm thông trước hoàn cảnh của người khác, trả ơn những người đã giúp đỡ mình. Con đã lớn và bày tỏ những mơ ước, kế hoạch của mình cho mẹ nghe. Khi đó mẹ sẽ không phải đáp ứng cho con như ngày bé mà nhiệm vụ của mẹ là cho con biết điều đó là nên hay không nên, đúng hay không đúng, có lợi hay có hại cho con. Khi con chủ động thì con luôn biết mình phải làm gì và nhờ mạnh mẽ con biết sửa sai và khôn khéo hơn, đứng vững hơn trước muôn lọc lừa gian dối. Cây xanh từ mầm rồi chăm sóc mới lớn lên vững chắc. Con của mẹ cũng là cái mầm và từ những điều nhỏ sẽ hình thành nên những điều lớn hơn. Dạy con thì vô vàn. Nhưng cốt yếu, nền tảng cũng vẫn là sự MẠNH MẼ, CHỦ ĐỘNG cùng với SẺ CHIA, ĐỒNG CẢM. Cuối cùng hai từ mà con luôn phải ghi nhớ chính là CẢM ƠN và XIN LỖI. Có sai phải nhận lỗi và sửa lỗi, nhận của ai dù chỉ một câu nói cũng phải cảm ơn. Dù đó là lời nói tích cực hay tiêu cực. Nhớ nhé con !