Khi người phụ nữ tuyệt vọng họ làm gì ? Có người chọn cho mình một góc tối ngồi gào khóc như điên dại. Có người ôm con vào lòng nước mắt lênh láng. Có người từ bỏ con, gửi gắm đứa bé vô trại trẻ mồ côi, một ngôi chùa ... Rồi tự kết liễu cuộc đời. Có người thì tước cả quyền sống của con lẫn chính mình. Có người giết con rồi phát điên. Có người tự tử rồi để con lại cho gia đình. Khi người phụ nữ tuyệt vọng không có giới hạn nào cho sự tàn nhẫn. Họ chỉ còn nghĩ đến một con đường duy nhất, đó là CHẾT. Nhưng liệu chết có là hết như nhiều người vẫn nghĩ? Trước khi tuyệt vọng cũng đã từng có một khoảnh khắc nào đó họ cảm thấy yêu cuộc sống. Là khi bé được mẹ mua cho nào đầm, nào búp bê, được nô đùa cùng với chúng bạn. Là khi được mẹ âu yếm ôm vào lòng. Và là khi biết rung động trước một tình yêu đầu đời ngây dại, hồn nhiên. Điều gì khiến người phụ nữ tuyệt vọng ? Chính là áp lực dồn nén trong một khoảng thời gian dài. Tôi, khi bắt đầu cắp sách tới trường đã rất ít bạn bè, luôn bị lợi dụng và cái kết là một mình. Gia đình tôi luôn ầm ĩ những tiếng chửi mắng, xung đột. Đã có lần tôi trốn vào nhà vệ sinh của trường để rạch tay, nhưng vẫn sống. Ngày tôi lấy chồng, vô vàn những đau khổ không kể xiết. Sinh con ra và nuôi nấng con trong chính nơi mà mình đã sinh ra và lớn lên vậy mà vẫn gánh chịu biết bao lời lẽ xúc phạm từ không ai khác là người đã sinh thành ra mình. Đau khổ, uất ức, chưa từng một lần trong cuộc đời tôi cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với tôi. Tôi ôm con khóc, nhẹ nhàng ru con ngủ, viết thư rồi uống gần 3 vỉ thuốc sắt để tự tử. Nhưng khi tôi đối mặt giữa ranh giới sống còn thì lại một lần nữa tôi được đưa đi súc ruột và vẫn tiếp diễn với sự sống. Cuộc sống đớn đau, cay nghiệt là thế nhưng đâu phải muốn chết là chết được đâu. Sống được ngày nào thì nên kiên trì đấu tranh đến cùng. Chúng ta chỉ thực sự hạnh phúc khi chúng ta độc lập, có khả năng tự lo cho bản thân mà không cần phải phụ thuộc vào bất kì ai. Mua những gì mình thích, làm những gì mình muốn, đó mới là cuộc sống thực thụ. Khi chưa làm được những điều đó thì vẫn phải nỗ lực từng ngày. Bởi khi mình không tồn tại, người khác chỉ cho rằng mình ngu dốt chứ không ai cảm thông hay suy nghĩ tích cực về mình được đâu. Mình sống để chứng minh rằng người khác sai. Đừng thử đùa với tử thần. Vì không phải ai cũng may mắn có cơ hội để làm lại từ đầu đâu!